Vô Thượng Thần Đế

Chương 268: Lâm Chấp Chuyển Ra (2)

- Chấn cái đầu của ngươi!
Một bàn tay đập lên đầu Hiên Viên Chá, Mục Vân tức giận hừ hừ:
- Ngay cả ta mà ngươi cũng không tin, Hiên Viên Chá, tiểu tử ngươi thật sự là đầu gỗ.
Bị Mục Vân đập lên đầu, Hiên Viên Chá ủy khuất gãi đầu.
Cũng không phải hắn không tin Mục Vân, chỉ là, Lâm Bân kia chính là xếp hạng chín trên Long Bảng, thiên tài như vậy, cho dù Mục Vân đạo sư tranh chấp với hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng vạn nhất những lão quái vật của Lâm gia ra thì làm sao bây giờ?
Lâm gia cũng không phải Thất Hiền học viện, không có năm vị viện trưởng làm chỗ dựa cho Mục đạo sư.
Cùng lúc đó, trong phủ đệ Lâm gia.
Lâm gia thân là một trong năm đại tộc của Nam Vân Đế Quốc, địa vị siêu nhiên, toàn bộ phủ đệ Lâm gia chiếm diện tích hùng vĩ, tộc nhân tăng thêm người hầu cùng hộ vệ từ trên xuống dưới không dưới vạn người.
Giờ phút này, ở một đại trạch trong tiểu viện tương đối hẻo lánh của Lâm gia, một đám hộ vệ cầm đao kiếm trong tay, vây kín tiểu viện.
- Lâm Bân, nhất định phải làm tuyệt như vậy sao?
Trong tiểu viện, nhìn Lâm Bân ngồi phía trên ghế bành ở cửa vào, ngữ khí Lâm Chấp cứng ngắc nói.
- Tuyệt sao? Ngươi là tử đệ của Lâm gia ta, sao có thể tự tiện rời khỏi Lâm gia? Mặc dù ngươi là con tư sinh, nhưng dù nói thế nào, ngươi cũng là người của Lâm gia ta, là nhi tử của cha ta, cũng coi là đệ đệ của Lâm Bân ta, bây giờ thế nào, có tiền đồ thì lại muốn rời khỏi Lâm gia?
- Tử đệ của Lâm gia? Từ nhỏ đến lớn, ta có nếm qua một phần đãi ngộ nên có của tử đệ Lâm gia sao?
Lâm Chấp âm trầm nói:
- Mỗi một phần cơm canh của ta đều do mẫu thân mang cho ta, đều mẫu thân kiếm được từng chút một, ta không nợ Lâm gia cái gì!
- Nói nhảm!
Lâm Bân cười lạnh nói:
- Không có Lâm gia, nương ngươi sao có thể làm công cung cấp nuôi dưỡng ngươi, ngươi còn có thể đến Thất Hiền học viện tiến hành tu hành? Không có phụ thân, ở đâu ra ngươi? Ngươi còn không biết xấu hổ nói không lỗ tiền Lâm gia!
- Lâm Bân, có thể nói lời này, ngươi thật đúng là không muốn mặt mũi.
Lâm Chấp lạnh lùng nói:
- Nếu không phải có Hiền Ngọc thì ngươi đã sớm chết, thế nhưng ngươi là thân ca ca đã cho đệ đệ cái gì? Ngươi bây giờ xếp hạng thứ chín trên Long Bảng, thực lực cường hãn, nhưng đệ đệ ngươi thì sao? Lâm Hiền Ngọc bị ngươi hại thành bộ dáng này, bây giờ ngươi vẫn còn có mặt mũi làm mưa làm gió ở đây.
- Ngươi muốn chết!
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Bân phát lạnh.
Chuyện này, có thể nói là chỗ bẩn cả đời của hắn, vì sống sót, hắn đã ép đệ đệ của mình thành rác rưởi.
Sớm biết như thế, lúc trước nên giết chết Lâm Hiền Ngọc, chấm dứt mọi chuyện.
Vậy thì bây giờ cũng sẽ không xuất hiện chuyện Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh Mục Vân, thừa cơ vùng lên.
Đinh...
Ngay vào lúc này, một tiếng xé gió vang lên, một kiếm từ trên trời chém xuống.
- Lâm Bân, không cần tuyệt như thế chứ? Tốt xấu, Lâm Chấp cũng là đệ đệ của ngươi!
- Đệ đệ?
Nhìn người tới, Lâm Bân hơi sững sờ.
- Mục Vân, ai cho ngươi tiến vào Lâm gia ta?
- Ta!
Ở phía sau đám người, Lâm Hiền Ngọc mặt một bộ trường sam màu xám nhạt, khuôn mặt lạnh lùng, đứng ở trước người Mục Vân, đi về trước ra.
- Lâm Hiền Ngọc!
Nhìn thấy Lâm Hiền Ngọc, trong mắt Lâm Bân bắn ra một vòng sát ý mịt mờ.
Hiện tại, người đệ đệ này thật là cái đinh trong mắt của mình, không nhổ, hắn ăn ngủ không yên.
- Lâm Bân, Lâm Chấp là tử đệ Lâm gia, ở nơi đó, hắn nên có quyền lực tự mình quyết định, ngươi ở đây ngăn cản, dựa vào cái gì? Hình như bây giờ ngươi còn chưa trở thành thiếu tộc trưởng Lâm gia?
Mục Vân không thể nghi ngờ đang châm chọc Lâm Bân.
Theo hắn biết, Lâm Bân xếp hạng thứ chín trên Long Bảng, thực lực đúng là cường hãn, thế nhưng là Lâm gia còn có một vị thiên tài - Lâm Dục, xếp hạng thứ tư trên Long Bảng, quả nhiên là tư chất ngút trời, cho nên Lâm gia đến bây giờ, vị trí thiếu tộc trưởng vẫn chưa triệt để ổn định.
- Ngươi muốn chết!
Không ngờ Mục Vân lại dám trào phúng ở ngay trước mặt hắn như thế, Lâm Bân lập tức lâm vào điên cuồng.
- Dừng tay.
Lâm Hiền Ngọc tiến lên trước một bước, một kiếm chiêu, trực tiếp ngăn cản Lâm Bân.
- Hả?
Lâm Bân hiểu rất rõ, hắn hiện tại là Linh Huyệt cảnh cửu trọng, mở huyệt tam dương giao, thế nhưng không ngờ, Lâm Hiền Ngọc lại không đột phá.
- Ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi, Lâm Hiền Ngọc người ta hiện tại chính là cực kì lợi hại, hiện tại là cảnh giới thất trọng huyệt thần cung, muốn động thủ với ta, cũng không nhìn đệ nhất hộ vệ của ta có thực lực gì.
Cảnh giới Thất trọng huyệt thần cung!
Đây chính là chỗ kinh khủng của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, cửu tầng cảnh giới, cửu tầng đề thăng, mỗi một tầng đối với võ giả đề thăng cảnh giới đều có cơ duyên lớn lao.
Mà sự thật chứng minh, thiên phú bản thân Lâm Hiền Ngọc xa xa không chỉ ở đây, cho nên mới có thể tiến bộ thần tốc, điểm này, ngay cả Mục Vân cũng không ngờ.
- Thất trọng...
Không ngờ Lâm Hiền Ngọc lại tiến bộ thần tốc như thế, Lâm Bân sững sờ.
- Cảnh giới thất trọng, nhị đệ, nếu bây giờ ngươi hồi tâm chuyển ý, Lâm gia có hai người huynh đệ chúng ta, vậy Lâm Dục kia sẽ không là đối thủ cạnh tranh người thừa kế tộc trưởng, hắn sao có thể hơn được hai người chúng ta, trở lại Lâm gia, ngươi ta cùng nhau chung sáng tạo huy hoàng đi.
Nghĩ đến Lâm Hiền Ngọc khoảng thời gian này tiến bộ, Lâm Bân vội vàng mở miệng nói.
- Ta và Mục Vân ước hẹn ba năm tuyệt không đến kỳ, mà cho dù đến kỳ, Lâm gia cũng sẽ không là nơi trở về của ta.
Lâm Hiền Ngọc trực tiếp từ chối.
- Vậy cũng đừng trách đại ca ta tâm ngoan thủ lạt...
Sắc mặt Lâm Bân phát lạnh, bàn tay một trảo, lập tức nhô ra.
- Dừng tay!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Cha!
Nhìn người tới, Lâm Bân biến sắc, lập tức trung thực lại.
Hiện tại, chính là thời kỳ mấu chốt tranh đoạt vị trí thiếu tộc trưởng Lâm gia, hắn và Lâm Dục cạnh tranh cũng càng ngày càng kịch liệt, cho nên ở trước mặt phụ thân Lâm Chấn Thiên, hắn không thể có một tia khác biệt.
- Hỗn trướng, ngươi đang làm cái gì đấy? Mục đạo sư đi vào Lâm gia chính là khách nhân, sao ngươi có thể xuất thủ như thế?
- Cha, ta...
- Cút!
- Vâng!
Cho dù Lâm Bân có nghịch thiên thì cũng chỉ là nhi tử của Lâm Chấn Thiên, vinh quang và địa vị của hắn, một phần rất lớn đều là Lâm gia cho hắn, cho nên đối mặt Lâm Chấn Thiên, hắn không dám không nghe theo.
- Mục đạo sư, ngược lại để ngươi chê cười.
Nhìn Mục Vân, Lâm Chấn Thiên chắp tay, cười nói.
Hiện tại, Mục Vân là nhân vật phong vân của Thất Hiền học viện.
Có thể làm cho năm vị trưởng lão khởi hành, toàn bộ Thất Hiền học viện, trước mắt chỉ có một mình Mục Vân thôi.
- Ha ha... Lâm tộc trưởng khách khí, chỉ là học viên này của ta muốn dọn ra ngoài ở mấy ngày, tử đệ Lâm gia từng người kêu đánh kêu giết, thật đúng là dọa ta sợ!
- Ha ha, làm gì có, Lâm Chấp, nếu ngươi đã muốn cùng mẫu thân ngươi dọn ra ngoài ở mấy ngày, vậy thì đi thôi, thuận tiện đi nhân viên thu chi lĩnh một vạn linh thạch trung phẩm, xem như tiền sinh hoạt mỗi tháng, nếu kinh tế có khó khăn thì có thể trở về bất cứ lúc nào.
Lâm Chấn Thiên khẽ cười một tiếng, ôn hòa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận