Vô Thượng Thần Đế

Chương 1795: Thành trì Hắc Thiết (2)

- Muốn đi!
Diệp Vô Tình giờ này xuất thủ.
Kha Trấn, Liễu Nhược Trần tăng thêm đám người Tần Dương, phần lớn là nhị phẩm Thiên Tiên, cố gắng dùng hết toàn lực ngăn lại Diệp Vô Tình, trong lúc nhất thời, Diệp Vô Tình cũng không thể đột phá mấy người.
Luân Động Thương một người xuất động, rơi xuống phía trên thi thể.
Mục Vân thấy cảnh này, muốn xông ra, chỉ tiếc người quay xung quanh mình quá nhiều, không cách nào tới gần.
Ông...
Nhưng ngay khi Luân Động Thương tới gần thi thể kia, đột nhiên vang lên tiếng vù vù to lớn, thảo nguyên hiện tại như đang bay múa.
Không phải thảo nguyên bị gió thổi rung động, mà là thật sự rõ ràng là tự mình bay máu.
Toàn bộ thảo nguyên tựa hồ đang sống lại.
Trong tích tắc sau đó, mặt đất lăn lộn, vết rách trên mặt đất từng bước khuếch tán, phạm vi càng ngày càng rộng.
Thấy cảnh này, Mục Vân ngơ ngẩn.
Vết rách trên mặt đất lúc đầu bị mọi người coi nhẹ, trong nháy mắt này khuếch tán ra.
Dần dần, vết rách khuếch tán ra hơn trăm mét.
Quan trọng nhất không phải điểm này, mà là lực hấp dẫn cường hoành đột nhiên truyền đến từ bên trong vết rách.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm giác thân thể của mình không cách nào chèo chống.
Chỉ trong chớp nhoáng, lực hút cường đại để bọn hắn cảm giác thân thể đều bị kéo căng.
Quá mạnh, căn bản không có cách phản kháng.
- Đáng chết, đây là vật gì?
Nhìn thấy mặt đất phủ đầy vết rách, Luân Động Thương muốn phi thân lên, nhưng nào có thể bay lên.
Những người khác bắt đầu hạ xuống từ giữa không trung.
Một ít đệ tử cảnh giới Địa Tiên không chịu nổi lực hút, toàn bộ thân thể bị những vết rách kia hút mạnh, bị kéo vào trong khe hở.
Trên bầu trời lúc đầu có mấy trăm người, không bao lâu chỉ còn lại hơn mười người.
Hơn mười người này đều là cảnh giới Thiên Tiên.
Mà nhân số ít đi để mọi người ngươi có thể nhìn thấy ta, ta có thể nhìn thấy ngươi, từng người nhìn hai bên.
- Mục Vân!
Luân Động Thương đang gian nan giãy dụa trong đám người đã nhìn thấy Mục Vân, quát to.
- Ngươi thế mà đến đây, muốn đục nước béo cò, đáng chết!
Luân Động Thương thở phì phò, nhìn Mục Vân, hung ác nói.
- Là ngươi!
Kha Trấn và Liễu Nhược Trần cũng nhìn thấy Mục Vân, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Gia hỏa sâu kiến trước kia bị bọn hắn khinh thường bây giờ lại đứng ở chỗ này, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
- Mục Vân!
Diệp Vô Tình và Giang Diễm cũng nhìn thấy Mục Vân, kinh ngạc không thôi.
Nguyên lai gia hỏa này một mực đây, chỉ là đang ẩn tàng.
Dịch Dữ Chi cũng nhìn về phía Mục Vân, quát:
- Xú tiểu tử, đừng quên ân oán giữa chúng ta, huyễn trận kia là ngươi động tay chân?
Dịch Dữ Chi tức giận hừ hừ.
- Đừng đổ chuyện này lên trên người ta!
Mục Vân giờ phút này lại hơi cười nói:
- Ngược lại là ngươi, giết hai đại quan môn đệ tử của Thiên Kiếm lâu ta, Thiên Kiếm lâu ta cũng sẽ không bỏ mặt chuyện này đâu.
- Ta? Giết quan môn đệ tử Thiên Kiếm lâu?
Dịch Dữ Chi tức giận gầm thét.
- Tiểu tử ngươi muốn chết!
- Mọi người chú ý, trên người gia hỏa này có một khối Kim Tiên Lệnh, ở bên trong huyễn trận trước kia đi vào với chúng ta, hắn đã đạt được một khối Kim Tiên Lệnh.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng không nóng giận, nói:
- Dịch Dữ Chi, rõ ràng là ngươi đạt được một khối Kim Tiên Lệnh, giội nước bẩn lên trên người ta, muốn giết ta thật sao?
- Ta dù thấp cổ bé họng, thế nhưng ta cũng không mặc cho ngươi vu hãm.
Mục Vân hừ một tiếng nói:
- Nếu ngươi muốn giết ta, tới giết ta là được, cớ gì như thế?
- Ta muốn giết ngươi?
Dịch Dữ Chi càng phát điên, không nghĩ tới Mục Vân cũng có một tay đổ nước bẩn cho người khác.
- Ngươi yên tâm, ta tất sẽ giết ngươi.
Dịch Dữ Chi nhìn Mục Vân, trong mắt nồng nặc sát cơ.
Mà giờ khắc này, lực hút bên trong vết rách càng ngày càng mạnh, cho dù là cảnh giới Thiên Tiên cũng khó mà chống cự.
Nhìn thấy trừ Giang Diễm cùng Diệp Vô Tình, Kha Trấn, Liễu Nhược Trần, Luân Động Thương, Dịch Dữ Chi đều lộ ra sát ý nhìn mình, Mục Vân từ bỏ chống cự.
Tiếp tục như vậy, tiêu hao rất lớn, cuối cùng vẫn chống không được bị hút vào bên trong, chẳng bằng hiện tại từ bỏ chống lại, nhìn phía dưới xem đến cùng là cái gì.
Hạ quyết tâm, Mục Vân trong nháy mắt biến mất trên mặt đất.
- Đáng chết, không thể để cho hắn chạy, theo sau!
Luân Động Thương cũng mở miệng quát.
- Chúng ta cũng xuống dưới.
Liễu Nhược Trần giờ phút này cũng khó mà chống đỡ được, hắn dù sao cũng chỉ là nhất phẩm Thiên Tiên, thực lực kém hơn một chút.
- Xuống dưới? Phía dưới là cái gì cũng không biết.
Kha Trấn quát.
- Quản nó là cái gì!
Liễu Nhược Trần vội nói:
- Hiện tại lãng phí thời gian và khí lực ở nơi này chống cự, còn không bằng tiết kiệm một chút khí lực, ứng đối nguy cơ phía dưới.
Lời này có lý, Kha Trấn ừ một tiếng, từ bỏ chống lại.
Đông đông đông...
Mà mấy người khác cũng phát hiện, bọn hắn càng chống cự, lực hút càng lớn, cho dù bọn họ đã chống cự đến cao nhất, lực hút vẫn không giảm.
Thấy cảnh này, đám người dứt khoát từ bỏ chống lại, từng người rơi vào bên trong vết rách phía dưới.
Mà lúc này, Mục Vân đang rơi xuống dưới mặt đất, chỉ cảm thấy quanh mình đều u ám, nhìn qua hết thảy đều hư ảo.
Gió mạnh rào rào vang lên bên tai, hết thảy nhìn qua lại rất chân thực.
Thấy cảnh này, Mục Vân nín thở, hai bên là bóng tối vô cùng vô tận.
Đen đến để người ta giận sôi.
Bàn tay vỗ ra một chưởng, ánh lửa hiện hiên, bốn đạo thiên hỏa chạy như bay ra bốn phương tám hướng quanh người.
Nhưng thẳng đến khi hỏa diễm lan tràn, dần dần tiêu tán, Mục Vân cũng không thấy được... Chỗ nào là phần cuối.
Một màn này để Mục Vân cảm giác được xung quanh càng ngày càng khó dự đoán.
Phanh...
Bất ngờ không đề phòng, toàn bộ thân thể Mục Vân bị đập vào mặt đất.
Mặt ngoài thân thể xuất hiện từng đường vết máu, khóe miệng Mục Vân vỡ ra, kém chút hôn mê.
Ráng chống đỡ đứng dậy, Mục Vân phát hiện... Đã chạm đất.
Dưới chân là mặt đất kiên cố, phía trước là tràng cảnh u ám, ánh mắt chiếu tới không tới năm thước, mà hồn lực đủ khả năng dò xét không xa hơn mười mét.
Thấy cảnh này, Mục Vân nắm Hắc Dận Kiếm trong tay.
Khắp nơi đều cổ quái quỷ dị, ai biết đến cùng là địa phương nào, hắn nhất định phải cẩn thận, nếu không... Chết chính là hắn.
Mục Vân tỉnh táo nhìn hết thảy.
Bước ra một bước đi trong lòng đất u ám, dần dần, phía trước xuất hiện một tia sáng.
Ánh sáng u ám, nhìn chập chờn bất định, mang theo khí tức làm cho người ta sợ hãi.
Mục Vân tiếp tục đi tới phía trước, nhìn hết thảy.
Trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng, một tia kinh ngạc.
Mục Vân hiện tại triệt để tỉnh táo.
Phía trước là một tòa thành do hắc thiết chế tạo, toàn thân trên dưới tòa thành đen kịt một mảnh, mà ánh sáng nhỏ yếu trước kia chính là từ phía trên Hắc Thiết thành trì lộ ra.
Trên tường thành thành trì, từng ngọn đèn chập chờn trong gió nhẹ, giống như vĩnh viễn không có khả năng thiêu đốt hết dầu trong đó, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp lạnh nổi da gà.
Loại cảm giác này quả thực làm cho lòng người lạnh buốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận