Vô Thượng Thần Đế

Chương 2406: Lại bày ra chuyện (2)

Thế nhưng sau khi xâm nhập trao đổi thể xác và tinh thần cùng Diệu Tiên Ngữ, hắn phát hiện, trong cơ thể có một cỗ Tiên khí đặc biệt chảy xuôi, khiến cho xương cốt cùng huyết nhục kết hợp càng thêm chặt chẽ.
Mục Vân đột nhiên nghĩ đến, trong cơ thể Diệu Tiên Ngữ ẩn chứa thần phách của một đóa Cửu Linh Diệu Thanh Liên.
Giữa thiên địa, vạn vật đều có linh, có thể hóa thành hình người, hoạt động tự nhiên, chính là yêu thú, mà một chút Tiên Hoa cường đại cũng có năng lực này.
Chẳng qua loại năng lực này đặt ở trên người thực vật, thật quá khó khăn.
Tiên Hoa có thể ngưng kết thân thể thành hồn phách, không chỉ cần thời gian cực dài và tu vi cực cao, càng cần lực lượng pháp tắc giữa thiên địa trợ giúp, loại tỉ lệ này, không đến một phần ngàn vạn.
Cho nên, cho dù linh tài cao cấp, bình thường mà nói, chỉ là có linh tính, rất ít hóa thành hình người.
Nhưng Cửu Linh Diệu Thanh Liên trong cơ thể Diệu Tiên Ngữ lại có được năng lực này.
Lần này khó có được, không phải Tinh Nguyên của hắn tăng lên cho Diệu Tiên Ngữ, mà Cửu Linh Diệu Thanh Liên trong cơ thể Diệu Tiên Ngữ phản hồi về lực lượng.
Xem ra, Cửu Linh Diệu Thanh Liên có diệu dụng vô tận.
Bình thường, tồn tại trải qua thiên địa pháp tắc khảo nghiệm, đều cường đại đến cực hạn.
Chỉ có điều, những năm gần đây, chỉ sợ Diệu Tiên Ngữ cũng không biết làm sao vận dụng.
- Có nên hỏi Quy Nhất một chút, gia hỏa này kiến thức rộng rãi, đoán chừng biết!
Mục Vân châm chước.
Có điều, kết hợp cùng Diệu Tiên Ngữ, để cho huyết nhục và hài cốt của mình kết hợp càng thêm chặt chẽ, đây cũng là chỗ Mục Vân không nghĩ tới.
Song Sinh Mao Thú, xem ra Diệu Tiên Ngữ nha đầu này đã sớm có ý đồ xấu.
Hắn vẫn nhớ kỹ, năm đó Diệu Tiên Ngữ chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chỉ chớp mắt, mấy trăm năm trôi qua, hiện tại Diệu Tiên Ngữ đã sớm trổ mã thành mỹ nữ, mà quy mô thân thể đến cả mấy người Tiêu Doãn Nhi đều không cách nào so sánh.
Nghĩ tới những thứ này, Mục Vân đột nhiên thầm mắng mình lưu manh.
Dường như từ khi hắn tiêu hao tuổi thọ, tái tạo cốt nhục, cả người trở nên hoàn toàn khác biệt.
Mộng cảnh quỷ dị kia giống như đang phân liệt tư tưởng của hắn.
Thiếu tộc trưởng Mục Tộc, điều này đại biểu chính là cái gì? Kiếp trước của hắn sao?
Phụ thân Mục Thanh Vũ, đến cùng ở nơi nào, chuyện này vẫn phải hỏi thăm phụ thân, mới có thể hiểu rõ rõ ràng ràng.
Tư tưởng ngừng cách, Mục Vân muốn đứng dậy, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ hiện tại đang nằm trong ngực, tư thế ngủ lười biếng, để người mơ màng vô hạn, Mục Vân nhìn một chút, rất lúng túng, bản năng nam nhân xuất hiện.
Thầm mắng mình lưu manh, đánh một cái, Mục Vân chuẩn bị đứng dậy.
- Ừm... Hừ...
Diệu Tiên Ngữ hiện tại đột nhiên mở mắt.
Nháy mắt khi nhìn thấy đôi mắt Mục Vân, khuôn mặt Diệu Tiên Ngữ đỏ lên.
- Sư... Tôn...
Diệu Tiên Ngữ cúi đầu, nói:
- Ta sai, về sau cũng không tiếp tục như thế.
- Nàng còn muốn về sau?
Mục Vân vuốt vuốt đầu Diệu Tiên Ngữ, cười mắng:
- Nàng đó, nàng muốn đẩy sư tôn ta vào vực sâu vạn trượng à.
- Nào có...
Diệu Tiên Ngữ không phục nói:
- Trong tiên giới, tuổi thọ tiên nhân đều trên vạn năm, bao nhiêu thầy trò cuối cùng thành một đôi đây!
- ...
- Mà lúc trước ngài là Minh chủ Vân Minh, ta thấy Mạnh Tử Mặc khẳng định có ý đồ với đồ đệ là ngài.
- Làm sao nàng biết?
Diệu Tiên Ngữ ngẩng đầu lên, nằm lỳ ở trên giường, nói:
- Kia là tự nhiên, lúc trước Vương Tâm Nhã tỷ tỷ vì chờ chàng, chờ đến ba năm, nếu như nàng không phải thật tâm yêu chàng, làm sao có thể chờ chàng ba năm?
- Mạnh Tử Mặc cũng như thế, vị đệ nhất Đan Tiên này từ bỏ danh phận công chúa Linh Vực, chạy theo chàng đến Vân Vực, khai sáng Vân Minh, mà sau khi chàng chết vạn năm, một mực kiên trì Vân Minh, vì cái gì?
- Không phải thích chàng, thế thì quá tà môn, mà người ta bây giờ vẫn lấy danh xưng thay mặt Minh chủ, cũng không có tước đoạt thân phận Minh chủ của chàng.
- Huống hồ ta còn biết, Mạnh Tử Mặc chính là nữ nhi của Vực chủ Linh vực Linh Thanh Thiên, bởi vì rời khỏi Linh Vực, cho nên mới theo họ mẫu thân của nàng.
Vừa nghe lời này, Mục Vân lúng túng gãi đầu một cái.
- Sư Tôn kiếp trước duyệt nữ vô số, làm sao hồ đồ như vậy?
- Khục khục...
Mục Vân lúng túng ho khan một cái, nói:
- Chú ý cách dùng từ của mình, lại nói bậy, cẩn thận ta đánh nàng.
- Sư tôn không nỡ.
- Nàng nhìn ta có nỡ hay không.
Bàn tay Mục Vân rơi xuống, bộp một tiếng vang lên.
Sắc mặt Diệu Tiên Ngữ đỏ như quả táo, nhìn Mục Vân, một đôi mắt, tràn ngập sóng nước.
- Nhịn không được.
Mục Vân hiện tại xoay người lên trên, đè Diệu Tiên Ngữ ở dưới thân, nói:
- Đi theo Sư Tôn, nguy hiểm trùng điệp, ngày sau không thể hối hận đâu.
- Tiên Ngữ vĩnh viễn không hối hận.
Bên trong gian phòng, tiếng thở dốc trầm thấp xen lẫn, một phen cảnh xuân tràn ngập, không tiện nói cho người ngoài...
Mặt trời mọc lại lặn, Diệu Tiên Ngữ mới nếm thử tư vị, không nỡ Mục Vân, Mục Vân càng cảm giác mỗi một lần kết hợp, thân thể càng tăng lên biên độ lớn, làm không biết mệt.
Trăng đêm đầy trời, hai thân ảnh lần nữa an tĩnh lại.
- Sư Tôn thật lợi hại.
- ...
Mục Vân cười xấu xa nói:
- Chỗ nào lợi hại?
- Chỗ nào cũng đều lợi hại.
Diệu Tiên Ngữ mặc một kiện sa y, ngồi ở trên giường, thân thể ngạo nhân, đâu phải một kiện sa y có thể che kín.
Nàng đặt hai tay ở trên hai đầu gối, bắt đầu tu luyện.
Dần dần, một cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt chậm rãi đề cao.
- Đại La Kim Tiên.
Trong mắt Diệu Tiên Ngữ hiện lên một tia tinh mang.
Mấy trăm năm qua, nàng một mực khổ tu, chờ mong lần nữa gặp lại Mục Vân, thế nhưng thiên phú có hạn, cảnh giới tăng lên chậm chạp, chỉ mới đến cửu phẩm Kim Tiên.
Nhưng lần này, nàng lại dễ như trở bàn tay đột phá.
Tinh Nguyên một ngày một đêm hóa thành lực lượng ở trong cơ thể nàng, ma luyện thân thể của nàng.
- Sư Tôn, chàng...
- Rất lợi hại đúng không?
Mục Vân cười nói.
- Ừm!
Diệu Tiên Ngữ không nghĩ tới, Tinh Nguyên còn có lực lượng thần kỳ như thế.
Nàng biết, đây không phải diệu dụng của Tinh Nguyên, mà là thân thể Mục Vân đặc thù.
- Ngày sau diệu dụng càng nhiều, nàng sẽ dần dần hiểu rõ!
Mục Vân cười nói.
- A, đúng rồi, Tiên Ngữ, hồn phách Cửu Linh Diệu Thanh Liên trong cơ thể nàng, ta nghĩ qua nhiều năm như vậy, hẳn là tích súc không ít lực lượng, bản thân nàng lại là một tiên đan sư, nhất định có được tăng lên cực lớn, hồn phách Cửu Linh Diệu Thanh Liên của nàng không giống Băng Hoàng thần phách của Dao Nhi, ta cũng không rõ lắm công hiệu cụ thể, đợi ngày sau hiểu rõ, ta sẽ báo cho nàng, tin tưởng nàng tiến cảnh sẽ tăng lên cực lớn.
- Ừm.
Diệu Tiên Ngữ tựa ở trong ngực Mục Vân, nói:
- Lần nữa còn sống nhìn thấy sư tôn, ta đã rất vui vẻ.
- Tiểu gây sự, nàng không chỉ có phải sống, về sau còn muốn sinh con cho ta, bồi ta đi qua năm tháng vô tận.
Nghe đến lời này, trong lòng Diệu Tiên Ngữ vô cùng ngọt ngào.
- Đúng, có một chuyện, ta cần phải nói cho nàng...
Ngữ khí Mục Vân trở nên có chút nặng nề, nói:
- Gia gia nàng... Chết!
Hắn từng nghĩ qua sẽ không nói chuyện này cho Diệu Tiên Ngữ, nhưng dù sao cũng là gia gia của nàng, Mục Vân nghĩ lại một hồi, vẫn nói ra.
Vừa nghe lời này, Diệu Tiên Ngữ khẽ giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận