Vô Thượng Thần Đế

Chương 2735: Chưa hẳn không thể trị

Lư Ngọc Tuyết khẽ thở dài, không mở miệng.
Mà hiện tại, Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người đi tới chỗ vệ đội thứ chín.
- Phó thống lĩnh.
- Phó thống lĩnh.
Không ít người của vệ đội thứ chín đều nhìn thấy tỷ thí vừa rồi, đối với Tạ Thanh cùng Mục Vân hai người, quả thực bội phục cúi sát đầu dưới đất.
Hiện tại nhìn thấy hai người, trong lòng mấy người đều sùng bái đến cực điểm.
Trong thế giới võ giả, cường giả tự nhiên được tôn trọng, mà thiên tài có thể lấy yếu thắng mạnh, đó càng làm cho người ta khâm phục.
- Lần này ta tới, là chọn ra đội trưởng cho vệ đội thứ chín của các ngươi.
Mục Vân ngồi xuống, nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Ta và Tạ Thanh rời đi, danh ngạch vệ đội trưởng cùng phó đội trưởng trống rỗng, như vậy, Sở Hàm, Liễu Thân, hai người các ngươi, một là đội trưởng, một vị phó đội trưởng, vệ đội thứ chín hiện tại thế yếu, các ngươi có chuyện gì, tìm ta xử lý là được.
- Vâng.
Sở Hàm gật đầu.
- Đây là hai khỏa Tụ Mạch Thiên Đan, hai người các ngươi, mỗi người một viên, sớm đột phá cảnh giới trung kỳ, đến hậu kỳ, cũng thuận tiện cho các ngươi quản lý vệ đội.
- Đa tạ phó thống lĩnh!
Hai người Sở Diễm Liễu Hạnh nhất thời quỳ xuống.
Mà hiện tại, đám người còn lại hâm mộ không thôi.
- Những người khác, một người thưởng cho một trăm khỏa thần tinh, lần này mọi người tổn thất không ít, xem như ta bù đắp cho các vị.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời vui vẻ.
Một trăm khỏa thần tinh, bổng lộc mỗi tháng củ bọn họ, bất quá năm mươi khỏa thần tinh mà thôi.
- Được rồi, đều giải tán đi.
Mục Vân phất phất tay, mọi người tản ra.
Sở Hàm cùng Liễu Thân lại lưu lại.
- Như thế nào, còn có việc gì?
- Phó thống lĩnh.
Sở Hàm cùng Liễu Thân hai người quỳ xuống đất, dập đầu nói:
- Chúng ta trước kia bất kính đối với hai vị đại nhân, kính xin hai vị đại nhân trừng phạt.
- Ồ? Bất kính thế nào?
- Chúng ta...
Sở Hàm do dự một lát.
Liễu Thân mở lời:
- Lúc trước phó đội trưởng Tô Nham hạ mã uy hai vị đại nhân, hai người chúng ta biết việc này, nhưng vẫn chưa bẩm báo.
- Ồ!
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Đây là chuyện nhỏ, lúc trước các ngươi làm như vậy, ta không so đo, nhưng từ nay về sau, nếu dám như thế, vậy ta cũng chỉ có thể vô tình.
- Tuyệt đối không dám.
- Được rồi, lui ra đi.
- Vâng.
Trong viện yên tĩnh lại, Tạ Thanh nhìn Mục Vân, cười ha ha một tiếng.
- n uy đều có, phó thống lĩnh đại nhân, không tệ nha.
- Chỉ ngươi tiểu tử biết nói chuyện.
Mục Vân cười cười, nói:
- Ta đã lên kế hoạch rồi.
- Kế hoạch cái gì?
- Chẳng lẽ ngươi còn định ở lại quận Quảng Bình cả đời? Huyết mạch Tổ Long này của ngươi, học tập không ít thần quyết nhỉ?
Tạ Thanh gãi gãi đầu, nói:
- Đều thức tỉnh ra từ trong thần hồn, thật ra nói cho cùng, đối với bí tịch Tổ Long, ta hiểu rất ít, hẳn là chờ đợi sau khi thực lực đề cao, sẽ biết càng nhiều.
- Ồ?
Mục Vân gật đầu.
- Chúng ta không có khả năng ở lại Lư gia, hiện tại sở dĩ ta còn ở tại chỗ này, là muốn đề cao tri thức đan dược, luyện tập nhiều hơn.
Mục Vân nói tiếp:
- Trong Nam Trác vực, mười tám châu quận, chỉ là một chỗ lệch góc, rất nhỏ bé, bá chủ Nam Trác vực, chính là các tông môn như Kiếm Thần tông, ngươi ta đi tới thần giới, ta là vì Mục tộc, ngươi là vì dò xét thân thế của mình.
- Cho nên, chúng ta chung quy vẫn làm cái gì đó.
- Đây ngược lại...
- Ta nghĩ kỹ rồi!
Mục Vân nói.
- Ta quyết định có cơ hội gia nhập vào bên trong Kiếm Thần Tông.
- Gia nhập Kiếm Thần Tông?
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Mười tám châu quận chỉ là một nơi nhỏ, Kiếm Thần tông, có lẽ có thể hiểu được chuyện về mười đại cổ tộc, mười đại cổ tộc kia đều ở trong bí giới, chúng ta căn bản không biết bí giới ở nơi nào.
- Chỉ có từng bước kiến thức đến địa phương càng thêm rộng lớn, chúng ta mới có thể không ngừng tìm hiểu thêm.
- Có đạo lý.
Tạ Thanh cười nói:
- Không sao, dù sao ngươi đi đâu, ta đi dó, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.
- Hảo huynh đệ.
- Hảo em gái ngươi.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Buổi tối ta còn có việc, ngươi tự mình ở chỗ này hảo hảo tu luyện đi.
- Lại đi gây họa cho cô nương nhà người ta.
- Chó má, ta đó là ngươi tình ta nguyện được không?
- Cút!
Tạ Thanh cười ha ha, không để ý tới, rời khỏi viện.
Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Ban đêm buông xuống, Mục Vân rời khỏi sân, đi tới trước tiểu viện hoa viên hậu viện Lư phủ.
- Tiểu tử thúi, đi đâu rồi?
Tiếng Lư Tuấn Sinh đột nhiên vang lên.
- Tiền bối, mấy ngày nay xảy ra không ít phiền toái, ta đi vào rồi nói sau.
- Vào đi!
Bộ dáng lộn xộn của Lư Tuấn Sinh, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ tức giận.
Lập tức, Mục Vân kể lại cho Lư Tuấn Sinh khoảng thời gian này, chỉ là phản ứng của Lư Tuấn Sinh cũng không mãnh liệt, thậm chí căn bản không quan tâm.
Khi nói đến Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh, Lư Tuấn Sinh cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
- Được rồi được rồi, ta không muốn nghe những thứ này.
Lư Tuấn Sinh mở lời:
- Tối nay, đến chỗ ta rồi, ngươi bắt đầu luyện chế Hư Thần đan trung phẩm.
- Trung phẩm Hư Thần Đan?
Mục Vân ngạc nhiên nói:
- Tiền bối, ta một đoạn thời gian trước vừa luyện chế hạ phẩm thành công, trung phẩm...
- Không luyện? Chết đi.
Lư Tuấn Sinh hung tợn nói.
- Ta luyện.
Mục Vân cắn răng.
Thật ra hắn hiện tại, căn bản không thiếu đan phương cùng tri thức luyện chế trung phẩm Hư Thần Đan thậm chí thượng phẩm Hư Thần Đan đan, thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến.
Mục Phong Tiếu trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều cùng hắn kể một ít đan phương về Hư Thần đan bao gồm cả đan thuật.
Có Thái gia gia Mục Phong Tiếu, Mục Vân giống như mang theo một môn đan điển, quả thực là đan điển sống.
Một đêm trôi qua lần nữa, vẻ mặt Mục Vân đầy mệt mỏi, trước khi trời sáng, rời khỏi tiểu viện, chỉ là trong tay hắn, lại xuất hiện thêm một viên Hư Thần Đan trung phẩm.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Vân một mực luyện chế Hư Thần đan trong tiểu viện, từ quen thuộc hạ phẩm, đến quen thuộc trung phẩm, hắn từng bước bắt đầu thử nghiệm, mà quan hệ với Lư Tuấn Sinh, cũng càng ngày càng mật thiết.
Chỉ là mấy ngày nay, Mục Vân đều không nghe được động tĩnh về Cổ gia từ trong miệng Lô Ngọc Tuyết.
Tựa hồ Cổ gia, căn bản không biết Cổ Thanh Hà đã chết.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, chuyện này tựa hồ cũng không liên quan đến hắn, Mục Vân dần dần cũng buông bỏ khúc mắc trong lòng, bắt đầu toàn tâm toàn ý luyện chế thần đan.
Chẳng qua, làm cho Mục Vân cảm thấy kinh ngạc chính là, Lư Tuấn Sinh lão gia hỏa này giảng giải, cùng thái gia gia của mình giảng giải cơ hồ không kém bao nhiêu.
Từ điểm này, đủ để nhìn ra thủ đoạn cường đại của Lư Tuấn Sinh.
Thời gian một tháng, chậm rãi mà qua đi, Mục Vân ban ngày tu hành, dạy một chút thành viên vệ đội cùng với các đội trưởng, thao luyện hộ vệ, buổi tối thì đến trong tiểu viện, cùng Lư Tuấn Sinh thảo luận đan thuật.
Theo thời gian lưu động, đan thuật của hắn, cũng là từng bước tăng lên.
Hiện giờ, đã là có thể luyện chế ra thượng phẩm Hư Thần Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận