Vô Thượng Thần Đế

Chương 2378: Tử Nhân cốc (1)

Nghe được lời này, Mục Thiên Thương bi thương muốn chết.
- Bây giờ ta mang theo huynh đệ còn lại giết về phía Kiếm vực, ta muốn Kiếm Nam Thiên nợ máu trả nợ máu.
Sắc mặt Mục Thiên Thương tràn đầy âm lãnh, thấp giọng quát:
- Hai ngàn Vân Vệ, thề diệt Kiếm Môn.
- Ngươi đừng làm bậy.
Hác Đằng Phi lại quát:
- Ngươi còn phải hy sinh vô nghĩa sao? Điều này vô ích.
- Có vô ích hay không là ta mình nói mới tính!
Mục Thiên Thương hét lên:
- Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết? Tại sao chủ thượng không trực tiếp trở lại, chính là lo lắng trở về sẽ liên lụy các ngươi, liên lụy tất cả chúng ta, nhưng bây giờ? Chủ thượng đã chết, các ngươi ở đây sợ hãi, chờ đợi cái gì?
- Chờ đợi người khác sớm muộn gì cũng có một ngà, triệt để thôn phệ chúng ta?
- Mục Thiên Thương...
Hác Đằng Phi chua xót nói:
- Ngươi đừng kích động, Vân Minh là tâm huyết của minh chủ, chúng ta giết đến Kiếm Vực sẽ trúng gian kế của Kiếm Nam Thiên cùng Kiếm Lưu Vân, Vân Minh, sẽ bị hủy trong chốc lát.
- Cho nên ta nói, đây chính là nguyên nhân mà các ngươi cho tới nay đều dậm chân tại chỗ?
Mục Thiên Thương cười nhạo.
- Các ngươi không đi, ta đi!.
- Đứng lại!
Đúng lúc này, Mạnh Tử Mặc đột nhiên quát:
- Chủ thượng các ngươi bảo bọn họ trở về, phát ra một mệnh lệnh, hôm nay bắt đầu, Vân Vệ toàn quyền do ta phụ trách, Mục Thiên Thương, ngươi tuân theo hay không tuân thủ theo
Nghe được lời này, Mục Thiên Thương nhìn Vân Vệ trước người, thấy đám người Vân Vệ kia gật gật đầu, Mục Thiên Thương xoay người nhìn Mạnh Tử Mặc, nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?.
- Không làm gì, ngươi có thể nghe lệnh của chủ thượng các ngươi?
- Nghe.
Mục Thiên Thương lạnh lùng nói.
- Tốt!
Mạnh Tử Mặc đứng dậy, nhìn mọi người trong đại điện, nói:
- Thời gian vạn năm, chúng ta chờ đợi đã quá lâu, lâu đến cơ hồ sắp quên đi chúng ta đến tột cùng đang chờ cái gì.
- Nhưng minh chủ của các ngươi trở về.
- Mà hắn cũng không có lần nữa trở về, trở thành vương của các ngươi, cho nên, chúng ta phải báo thù.
Trả thù?
Vừa nghe lời này, mọi ngườ nhất thời ngẩn ra.
- Lần này, mặc kệ sinh tồn hay diệt vong, mặc kệ thành công hay thất bại, chúng ta nhất định phải giết về phía Kiếm Vực, Vân Minh này không cần thì như thế nào? Nhưng Kiếm Vực... Nhất định phải chôn cùng
Mạnh Tử Mặc vung tay ngọc lên, quát:
- Mục Thiên Thương, triệu tập Vân Vệ, đi tới Kiếm Vực.
- Hác Đằng Phi, toàn bộ rút về bốn lộ đại quân bốn phía Vân Minh, chúng ta đi tới Kiếm Vực.
- Nhưng mà...
- Không nghe mệnh lệnh của ta sao?
- Tuân lệnh.
Mạnh Tử Mặc mở lời:
- Hôm nay bắt đầu, toàn quân xuất kích, đi tới Kiếm vực, lần này, không chết không về.
- Không chết không về.
Cả người Mục Thiên Thương run rẩy, một lòng tức giận, toàn bộ khuếch tán.
Sắc mặt Hách Đằng Phi trắng bệch, gật gật đầu.
Hắn biết, hắn có loại cảm giác này, nhưng làm như vậy, sẽ đưa Vân Minh vào Tuyệt Địa.
Nhưng hiện tại, không chỉ Mục Thiên Thương điên, Mạnh Tử Mặc cũng điên.
Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, bọn họ cũng nguyện ý đi làm loại chuyện này.
Hắn cũng muốn báo thù cho Mục Vân, nhưng hắn càng biết, Vân Minh là tâm huyết của Mục Vân, nếu như bỏ qua, vậy lại càng có lỗi với Mục Vân.
Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng không khuyên được mọi người.
- Các ngươi làm gì?
Đang lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên một tiếng nói.
- Chung Hào!
Nhìn thấy người tới, Hác Đằng Phi cũng thở ra một hơi, nói:
- Chung Hào, ngươi đến rồi.
- Các ngươi đang làm gì?
Chung Hào hiện tại mặc một bộ bạch y, nhưng trên bạch y lại tràn đầy máu tươi.
- Chuẩn bị tiến công Kiếm Vực!
Hác Đằng Phi thấp giọng nói.
- Tiến công kiếm vực? Ha ha...
Nghe được lời này, Chung Hào cười lạnh không thôi.
- Các ngươi hiện tại bị cừu hận che đậy mất đi lý trí phán đoán?
Chung Hào nhìn mọi người, nhịn không được quát.
Thân là một trong tứ hộ pháp của Vân Minh, Chung Hào là Bạch Hổ hộ pháp, trong Vân Minh, địa vị chỉ đứng sau Mạnh Tử Mặc.
Nghe tiếng quát, mọi người nhìn về phía Chung Hào.
- Bạch Hổ đại nhân, ngươi có ý gì?
Một gã trưởng lão Vân Minh khó hiểu nói.
- Có ý tứ gì?
Chung Hào cười nhạo nói:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, đông, tây, nam, ba phương hướng, Cửu Nguyên tiên môn, Triệu tộc, Phần Thiên cốc khu vực Tây Bắc của cực loạn đại địa, cùng với Tà Phong các khu vực Đông Bắc, giờ khắc này, tứ đại tông môn liên hợp, từ ba phương giết đến Vân Minh chúng ta, thề phải... Tiêu diệt Vân Minh.
- Tôn Diễn Châu và Hàn Tuệ hai vị hộ pháp hiện tại đã tập kết đại quân ở biên giới, đang chuẩn bị chống cự chém giết, các ngươi bây giờ còn ở chỗ này báo thù?
Vừa nghe lời này, sắc mặt mọi người kinh biến.
Thời gian vạn năm, Triệu vực cùng Cửu Nguyên Vực động tay động chân với Vân Vực bọn họ, nhưng chỉ đánh trận nhỏ, giao thủ lớn nhất là song phương mỗi bên xuất động hơn một ngàn người.
Thế nhưng lần này, tứ đại tông môn cùng nhau tham gia vào.
Những người này chẳng lẽ thật sự muốn động thủ?
- Lần này, không phải đùa giỡn.
Chung Hào nhìn mọi người, lạnh lùng nói:
- Minh chủ biến mất, lần này các ngươi còn xúc động như vậy? Đến lúc đó, chỉ sợ chưa phục thù đã chết, các ngươi có thể diện gì đi gặp minh chủ.
Tiếng Chung Hào vang dội, để mọi người cúi đầu, không dám nhìn.
- Cứ như vậy quên đi?
- Đương nhiên không.
Chung Hào lại nói:
- Ta hỏi các ngươi, vạn năm trước, minh chủ nguy hiểm như thế nào? Cả Tiên giới, có bao nhiêu người chạy tới Tru Tiên Đồ trong truyền thuyết? Nhưng cuối cùng, minh chủ tự bạo, dẫn động Đại Tác Mệnh Thuật, so với hôm nay, có tương tự? Nhưng minh chủ đã chết chưa?
Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người nhất thời sáng ngời.
- Chung Hào, ngươi có ý là… Chủ tử không chết?
- Ta không biết.
Chung Hào đáp lại:
- Nhưng các ngươi nên hiểu rõ, nếu minh chủ thật sự chết, vạn năm trước đã chết, hiện tại đổi một thân phận trở về, không có nghĩa lần này hắn đã chết.
- Việc cấp bách của chúng ta là chống cự được tứ đại tông môn tiến công, ba mặt của Vân Minh đều cần phòng hộ, chúng ta không thể ngồi chờ chết.
- Chờ đợi vạn năm, trên thực tế chứng minh, chúng ta chờ đợi đúng, minh chủ rất có khả năng chưa chết.
Lời nói của Chung Hào khiến mọi người khôi phục không ít thanh tỉnh.
- Ngươi có ý là... Minh chủ có thể không chết.
- Đương nhiên.
Chung Hào gật đầu nói:
- Một màn này tương tự vạn năm trước? Những gì chúng ta cần bây giờ là ổn định trận tuyến.
- Vân Minh không thể ngã, nơi này là tâm huyết của minh chủ bao nhiêu năm qua, lần này minh chủ trở về Tiên giới, chưa trở về bên trong Vân Minh, vì sao? Bởi vì lo lắng sẽ gây rắc rối cho chúng ta.
- Mà hiện tại, chúng ta có thể làm chính là bảo vệ Vân Minh, sau đó đi tìm minh chủ.
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thủ hộ Vân Minh, thời gian vạn năm, bọn họ một mực thủ hộ.
Nhưng lần chờ đợi này, sẽ mất bao lâu?
Chờ đợi một triệu năm nữa?
- Mục Thiên Thương.
Đang lúc này, một tiếng rống vang lên.
Mạnh Tử Mặc đứng dậy, vung tay lên, nói:
- Ngươi dẫn Vân Vệ phòng hộ Tà Phong Các cùng Triệu tộc tiến công, Hác Đằng Phi, Chung Hào hai người các ngươi dẫn theo đệ tử Vân Minh đến phương tây cùng Tôn Diễn Châu, Hàn Tuệ hội hợp ngăn cản Cửu Nguyên tiên môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận