Vô Thượng Thần Đế

Chương 2691: Hư Thần sơ kỳ

- Thế nào?
- Lần trước nói với ngươi, Lạc Hãn kia hiện tại đang ở đài thi đấu dưới lòng đất, có thể nói là xuất sắc, không ai là đối thủ, nếu không có cá nhân đánh bại hắn, đấu trường sẽ thua không ít tiền.
Khô tiên sinh lại nói:
- Tạm thời thả ra một ít lời, ai có thể đánh bại Lạc Hãn, người đó có tư cách tiến vào dũng sĩ giác đấu trên mặt đất, một tháng đưa một viên thần tinh tu luyện.
- Ừm.
Hai đạo thân ảnh nhìn phía dưới, trong mắt đều mang theo một tia ánh sáng.
Trong mắt bọn họ, dũng sĩ giác đấu trong đình viện, không phải là con người, mà là thú kiếm tiền, bọn họ muốn lợi ích lớn nhất từ trên người những con thú này, nghiền ép lợi ích.
Hiện tại, trong phòng, Mục Vân và Tạ Thanh nhìn nhau ngồi.
- Sói con, ngươi sắp đạt tới cảnh giới Hư Thần sơ kỳ rồi sao?
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Chẳng qua, còn cần một chút ma hợp, ở nơi này, quá xuất chúng cũng không tốt.
- Ừm.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Chẳng qua, nghĩ đến bộ dáng của Lâm Dật, lão tử liền vui vẻ.
- Nhưng mà ngươi nhìn, ta không nói sai chứ, Tần Hàm kia, lần này căn bản không xuất hiện, ta xem, tiểu tử này, gây chuyện mới có thể tìm chúng ta.
- Đám người này, không để ý tới là được.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tần Hàm đã đến thăm hỏi.
- Mục huynh, Tạ huynh, ngày hôm qua thật sự ngượng ngùng, ta đang tu luyện, cho nên không xuất hiện, cũng may hai vị không xuất hiện vấn đề gì, ta thật sự là...
- Không có gì, phiền toái giải quyết là tốt rồi.
- Đa tạ hai vị nhâm huynh thông cảm!
Tần Hàm cười nhạt nói:
- Sáng sớm ta dậy, hỏi thăm một ít tin tức.
Tần Hàm nhìn hai người, nói:
- Ở trong giác đấu trường này, chia làm hai loại dưới đất và trên mặt đất.
- Tỷ thí chúng ta tham gia lúc trước, bao gồm cả lôi đài lớn kia, chính là lôi đài dưới lòng đất, người đến đặt cược, đều một ít con bạc cùng võ giả đơn tu trong quận thành Quảng Bình, bọn họ chỉ là đánh cuộc nhỏ, mỗi lần đặt cược, đại khái đều là mấy viên thần tinh.
- Lôi đài dưới đất này, dũng sĩ giác đấu tương đối nhiều, nổi danh nhất, chính là Lạc Hãn, Lạc Hãn xưng bá ở đài đấu trường dưới lòng đất hơn một tháng, trợ giúp đấu trường kiếm được không ít thần tinh.
- Mà ngoại trừ Lạc Hãn kia, chính là Độc Cô Kiệt cùng Chiến Ninh hai tên.
Tần Hàm cười nói:
- Đương nhiên, còn có Lâm Dật kia, bất quá, Lâm Dật so sánh cùng Độc Cô Kiệt, Chiến Ninh, yếu hơn rất nhiều, mà Chiến Ninh, Độc Cô Kiệt so sánh cùng Lạc Hãn, càng kém rất nhiều.
- Chỉ có Lạc Hãn kia, hiện tại chỗ ở cũng không giống chúng ta, rượu ngon hầu hạ, còn có nữ nhân làm bạn, cuộc sống tiêu sái.
- Hắn được coi là đỉnh cao của đấu trường dưới lòng đất.
- Cảnh giới gì?
- Nghe nói là Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong, bất cứ lúc nào có thể đạt tới cảnh giới Hư Thần trung kỳ!
Tần Hàm hâm mộ nói:
- Tên này, tu luyện một môn thần quyết, tên Đại Kim Chung thân quyết, một thân phòng ngự, không chê vào đâu được.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
Cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, có được nhất long lực, mà Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong, chỉ sợ ít nhất là nhị long lực, cũng không sai biệt lắm với cường độ lực lượng hiện tại của hắn.
Chuẩn xác mà nói, hắn so với Lạc Hãn này, hẳn là còn mạnh hơn một chút.
Tần Hàm lại nói:
- Nếu biểu hiện tốt ở đấu trường dưới lòng đất, có thể đến đấu trường trên mặt đất, đấu trường trên mặt đất chính là rất khác, đi quan sát, đều là nhân vật có đầu có mặt ở quận Quảng Bình, vung ngàn viên thần tinh, không cần phải nói, hơn nữa một khi bị thế gia công tử cùng thế gia tiểu thư nào nhìn trúng, có thể được mua, rời khỏi giác đấu trường, tự do tự tại.
Nghe được lời này, Mục Vân nhướng mày.
Rời khỏi đấu trường.
Bằng vào thực lực hiện tại của hắn, đến đấu trường trên mặt đất là không thành vấn đề, nhưng Lạc Hãn không yếu hơn hắn bao nhiêu, nhưng lại không đến đấu trường trên mặt đất, xem ra, tỷ thí đấu trường trên mặt đất càng thêm thảm thiết.
- Nghe nói phải thắng liên tiếp một trăm trận, hoặc trong thời gian một tháng, chỉ thua ba trận, mới có cơ hội tiến vào đấu trường trên mặt đất.
- Ừm.
Mục Vân thở ra một hơi.
- Mục Vân, Tạ Thanh, Tần Hàm, đi ra.
Hiện tại, Quân Vô Hối dẫn người, lần nữa mang bọn họ đi.
Lần thứ hai đi xuống dưới đất, lại là ba trận tỷ thí bắt đầu...
Thời gian một tháng tiếp theo, tỷ thí không ngừng tiến hành.
Ba buổi một ngày, không bao giờ nghỉ ngơi.
Mà trong lúc đó, Mục Vân tổng cộng tiến hành chín mươi chín trận tỷ thí, không có thất bại.
Tạ Thanh cũng như thế, ngược lại Tần Hàm, bại không ít.
Dựa theo lời Tần Hàm nói lúc trước, thắng liên tiếp một trăm trận hoặc một tháng thời gian chỉ thua ba trận, có thể tiến vào đấu trường trên mặt đất.
Trong lòng Mục Vân âm thầm chờ mong.
Ngày hôm đó, giữa trăng đêm, hào quang chiếu xuống.
Mục Vân ngồi trong phòng, trong cơ thể, một cỗ hồn tức ba động như có như không, hiện tại khuếch tán ra.
Dần dần, hắn mở mắt nhìn về phía trước.
- Hư Thần sơ kỳ.
Hai tay Mục Vân nắm chặt, hắn hiện tại có thể cảm giác được rõ ràng, lực lượng trong song quyền của mình ước chừng tiếp cận ngũ long lực.
Ngũ long lực, đây là thực lực Hư Thần trung kỳ mới có.
Nhưng hắn đang bước vào cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, chính là có được lực lượng như vậy.
- Huyết Kiêu, đa tạ một cỗ thân ngoạii hóa thân của ngươi.
Mục Vân biết, lấy cảnh giới Huyết Kiêu hiện tại, ngưng tụ một cỗ thân ngoại hóa thân, không có khả năng chỉ là cảnh giới này, hắn vì giết mình, cứng rắn áp chế thân ngoại hóa thân của mình.
Nhưng chỉ sợ hắn cũng không nghĩ tới, hiện tại đều tiện nghi cho mình.
- Hư Thần sơ kỳ, thân thể cùng kinh mạch nối liền, thần thể đại thành, thần hồn cùng thần thể cũng câu thông, hiện tại, hành động, cuối cùng cũng có thể tương đối thích ứng.
- Mục Vân.
Mà lúc này, ngoài cửa một tiếng hô vang lên.
Quân Vô Hối lại đến.
- Đi ra, đi theo ta.
Quân Vô Hối nói dứt lời, không nói nhiều.
Đến một gác xép, Khô tiên sinh ngồi trên ghế.
- Mục Vân, tới rồi.
Khô tiên sinh nhìn thấy Mục Vân, cười nói:
- Thế nào? Thời gian gần đây, có quen không?
- Ừm.
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.
Khô tiên sinh cười nói:
- Là chuyện này, ngươi hiện tại đã thắng chín mươi chín trận, nếu ngày mai lại thắng, liền thỏa mãn một trăm trận, có thể trở thành đấu sĩ trên mặt đất, vạn nhất đạt được sự yêu thích của những công tử tiểu thư kia, ngươi liền có thể đạt được tự do.
- Đa tạ Khô tiên sinh.
- Ngươi đừng cảm ơn ta.
Khô tiên sinh cười nói:
- Nhưng bây giờ, có một ngọn núi lớn ngăn cản trước ngươi.
- Ừ?
- Lạc Hãn.
Khô tiên sinh cười nói:
- Lạc Hãn hiện tại, hay là xưng bá giác đấu trường dưới đất, chúng ta không để cho hắn rời đi, chính là chờ một trận chiến huy hoàng nhất.
- Ý ngài là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận