Vô Thượng Thần Đế

Chương 1179: Vô Cực Phong Thiên Cửu Linh Đại Trận

Mà cùng lúc đó, các đại lão các đại tiểu thế giới cũng phóng lên tận trời.
Lúc này, không phải thời điểm do dự, nên xông liền muốn xông.
Nếu không một khi Hỏa Minh tộc nhân xuất hiện, trước hết gặp nạn tuyệt đối là bọn hắn.
Cho nên bọn hắn còn muốn sốt ruột hơn thập đại tiểu thế giới.
Rầm rầm rầm...
Nhưng cho dù đám người xuất thủ ngăn cản, thế nhưng giờ khắc này, trong phong ấn, một thân ảnh vẫn y như ra một trảo đập nát phong ấn.
Hỏa Minh tộc, xuất hiện.
Tiếng rầm rầm rầm liên tục để hai lỗ tai người nghe như sấm nổ, ầm ầm nổ vang.
Một đạo thân ảnh cao khoảng ba mét, hình thái không kém nhân loại bao nhiêu, đứng trước mặt mọi người.
- Đây là cái gì?
Thấy cảnh này, Ma Phàm và Diệu Tiên Ngữ mấy người sững sờ.
Ma Phàm im lặng nói:
- Hầu tử sao?
Giờ phút này kia Hỏa Minh tộc nhân kia, toàn thân cao thấp, lông tóc hồng quang lòe lòe, dài khoảng chừng hơn trăm mét, theo gió phiêu lãng, mà lại toàn thân cao thấp, hỏa diễm lượn lờ, thân thể Hỏa Minh tộc nhân không kém nhân loại bao nhiêu.
Chỉ là cao hơn một chút, lông tóc nhiều hơn một chút, dài hơn một chút.
Thế nhưng quan trọng nhất, trên mông đít Hỏa Minh tộc nhân thế mà có một cái đuôi, một cái đuôi rất dài...
- Hắn không phải là một hầu tử toàn thân có lửa sao? Thật là Hỏa Minh tộc?
Ma Phàm triệt để im lặng.
Ma Phàm xoay người nhìn mấy người Mục Vân nói:
- Gia hỏa này, nhìn qua chính là hầu tử phổ thông...
Rống...
Đột nhiên, một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên, Hỏa Minh tộc nhân rít lên một tiếng, tiếng răng rắc răng rắc vang lên, phong ấn vỡ ra một lỗ hổng đường kính ngàn mét.
Mặt đất lúc này rạn nứt từng khúc, hòn đá lăn lộn, thiên địa rung chuyển, toàn bộ mặt đất triệt để sụp đổ ra.
Ma Phàm còn chưa nói xong, thân thể bị đẩy lùi.
- Ma Phàm...
- A... Gia hỏa này, không phải hầu tử.
Hỏa Minh tộc đương nhiên không phải hầu tử.
Cái chủng tộc này,hình thể rất tương tự hầu tử, thế nhưng sức chiến đấu và lực bộc phát lại hoàn toàn khác biệt.
Mà lại Hỏa Minh tộc nhân từ nhỏ sinh trưởng trong ổ lửa, toàn thân cao thấp, có thể nói từ lông tóc đến một giọt máu tươi bên trong cơ thể đều tràn ngập lực lượng hỏa thuộc tính cuồng bạo.
Cự thú này hoàn toàn là cỗ máy giết chóc.
- Cẩn thận!
Mục Vân đưa tay kéo Diệu Linh Ngọc cùng Diệu Tiên Ngữ bên người, mặt đất xuất hiện một vết nứt, rộng đến trăm trượng, quả thực không thể xưng là khe hở.
- Không có sao chứ?
- Ừm!
Nhìn khe hở giống như mở ra miệng lớn, Diệu Tiên Ngữ nhẹ gật đầu.
Mà giờ khắc này, tất cả trưởng lão cùng các chí tôn tiểu thế giới đã vọt thẳng lên.
Một tiếng “bang” vang lên, Ma Phàm rơi xuống đất.
- Đây chính là Hỏa Minh tộc!
Ma Phàm toét miệng, nổi giận mắng:
- Mẹ nó mẹ nó, kém chút bị ngã chết.
- Cẩn thận cái miệng ngươi, nếu còn nói bậy, tên đó giết ngươi trước.
- Không thể nào?
Mục Vân ngẩng đầu nhìn phía trên, thở ra một hơi:
- Hỏa Minh tộc nhân từ nhỏ phần lớn sinh hoạt bên trong hỏa thế giới, bọn hắn có thể nói là sủng nhi của lửa, thủ đoạn thần thông cường đại, trừ phi là tiên nhân, nếu không không người nào có thể trấn áp bọn hắn, mà cho dù là tiên nhân cũng không nhất định có thể trấn áp được.
Mục Vân đến từ ngàn vạn đại thế giới, đương nhiên biết, cảnh giới Tiên nhân cũng có phân chia cao thấp.
Chỉ là tộc nhân Hỏa Minh tộc trước mặt có thực lực vẫn còn thấp, vẫn còn may không phải là hoàng tộc Hỏa Minh tộc, bằng không mà nói, toàn bộ bọn hắn hiện tại tuyệt đối sẽ nằm lại chỗ này.
Rống...
Mà giờ phút này, tiếng rống to phía trên vang lên, lần lượt từng thân ảnh xông lên.
Gần vạn cường giả gắt gao trấn áp Hỏa Minh tộc nhân ở phía sau kết giới.
- Ba ngàn người ở phía đông, ba ngàn người qua phía tây, người còn thừa đứng ở trung ương, một trái một phải công kích, sau đó người ở trung ương cùng ta xuất thủ.
- Được!
Vô Cực Ngạo Thiên thời khắc này hiện ra vẻ uy nghiêm.
Mấy ngàn cường giả Sinh Tử cảnh thế hệ trước giết ra.
Mà phía sau, hơn hai ngàn người còn sống sót nhìn thấy Hỏa Minh tộc nhân thời khắc này mới biết, bọn hắn vừa rồi đối mặt là đối thủ như thế nào.
Rất nhiều người chỉ cảm thấy, có thể sống sót, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Mục Vân đứng ở phía sau nhìn hết thảy, trong lòng thổn thức không thôi.
Đặt ở kiếp trước, cái đồ chơi này, hắn cũng chỉ cần động một ngón tay, hiện tại, sau khi trùng sinh, cho dù tu luyện tới một bước này, đối mặt một vật như vậy, mình, còn căn bản không có bất kỳ lực lượng nào chống cự.
- Mục Vân, thật sự muốn chúc mừng, chúc mừng ngươi thu hoạch được hạng nhất.
Ngay tại giờ phút này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
- Ngươi cũng không kém!
Nhìn người tới, Mục Vân khẽ cười nói:
- Có thể đại biểu Luân Hồi tiểu thế giới đoạt được hạng bảy.
Thứ bảy!
Mục Vân gắt gao cắn chặt hai chữ này lại để sắc mặt Luân Nhiên tái xanh.
Lần trước, Luân Hồi tiểu thế giới thế nhưng là hạng bốn tưnhưng bây giờ lại xếp thứ bảy.
- Nếu như có lôi đài thi đấu, ta sẽ cho ngươi biết, Sinh Tử cảnh tứ trọng lợi hại như thế nào, Mục Vân, ngươi sẽ chết rất khó coi.
- Nga, đúng rồi!
Mục Vân lại không tranh luận, nhìn Luân Nhiên nói:
- Đa tạ Luân Nhiên công tử cứu mạng, nếu không phải tứ phương Sinh Tử kiếp của ngươi, ta có khả năng còn ra không được đâytại đa tạ.
- Ngươi...
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Luân Nhiên, Ma Phàm hừ khẽ nói:
- Hiện tại đang ở bên ngoài tứ nguyên phong địa, ngươi động thủ với Vân lang, đừng nói Đế Văn Chí Tôn không buông tha ngươi, ta cũng không buông tha ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt Ma Phàm nghiêm túc, Mục Vân mỉm cười.
Một Luân Nhiên còn chưa đủ để hắn sợ hãi.
- Mục Vân, ngươi tựa hồ đến từ Thương Hoàng tiểu thế giới?
Luân Nhiên nhìn Mục Vân, lại đột nhiên mở lời:
- Ngươi cũng không phải người Ngũ Hành tiểu thế giới, đến từ Thương Hoàng tiểu thế giới, mà bên trong Thương Hoàng tiểu thế giới, thế nhưng là một địa phương để người ta say mê, ta nghĩ thập đại tiểu thế giới đều sẽ cảm thấy hứng thú nơi đó.
- Nga, không đúng.
Luân Nhiên lần nữa nói:
- Hẳn là không chỉ thập đại tiểu thế giới, có thể nói mấy ngàn tiểu thế giới đều sẽ cảm thấy rất hứng thú.
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Không không không, không phải ta muốn làm cái gì.
Luân Nhiên ha ha cười nói:
- Là những đại lão kia, bọn hắn muốn làm cái gì mới đúng.
Luân Nhiên cười xong quay người rời đi.
- Sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ chết trên tay ta.
- Đúng, sớm muộn cũng có một ngày, Vân ca ngươi sẽ giết hắn!
Ma Phàm nhìn bóng lưng Luân Nhiên rời đi khẽ nói:
- Gia hỏa này, thấy thế nào đều rất vô sỉ.
- Ngươi bây giờ nghĩ những thứ này, còn không bằng nắm chặt thời gian ngẫm lại, thế nào đi chống cự Hỏa Minh tộc nhân kia đi.
Mục Vân im lặng nói.
- Chống cự? Cần dùng tới chúng ta sao?
Ma Phàm bĩu môi:
- Ngươi xem một chút những đại lão kia, có bọn hắn đãđầy đủ, nếu như bọn hắn đều không được, vậy chúng ta...
- Lăn đi!
Oanh...
Ma Phàm còn chưa nói xong, một tiếng hét to lúc này triệt để vang lên, mặt đất lần nữa sụp đổ, lần lượt từng thân ảnh bay đến giữa không trung.
Mặt đất giờ phút này đã không có chỗ để đứng.
Lăn đi?
Ai kêu?
Phanh phanh phanh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận