Vô Thượng Thần Đế

Chương 2005: Chân tướng vạn năm trước (hạ)

- Bọn hắn chờ đợi cái gì?
- Chờ đợi Vân Minh xuất binh, sau đó liên hợp Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đánh Vân Minh triệt để diệt vong.
Bích Thanh Ngọc cười nói:
- Cho nên, ta phỏng đoán, đây mới là vì cái gì sau khi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn dùng khí thế lôi đình không kịp bưng tai chém giết phụ thân ngươi, Vân Minh một mực không có động tác, cũng là vì cái gì Minh chủ Vân Minh bỏ mình.
- Quản tên hỗn đản kia chuyện gì?
- Diệp Tuyết Kỳ, ngươi dù sao cũng đã tu luyện vạn năm, nên sửa lại tính nết đại tiểu thư.
- Ngươi...
Nghe được Bích Thanh Ngọc đột nhiên nói lời này, Diệp Cô Tuyết trì trệ.
- Không rõ?
Bích Thanh Ngọc nhìn Mục Vân, nói:
- Vậy mời Mục tiên sinh phỏng đoán một chút, đến cùng là vì cái gì?
Bích Thanh Ngọc quay người nhìn về phía Mục Vân, chậm rãi nói.
Thời khắc này Mục Vân đi đến bên cửa sổ, nhìn đường đi huyên náo dưới lầu, trầm mặc không nói.
- Bởi vì, Vân Minh sáng tạo Vân Vực, tiếp giáp Triệu tộc Triệu Vực, Cửu Nguyên tiên môn Cửu Nguyên Vực, hai đại siêu cấp thế lực không cho phép Vân Minh lại tiếp tục cường đại xuống, cho nên, lúc trước bọn hắn sớm đã thông đồng một mạch cùng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, một khi bên này động thủ, Vân Minh có bất kỳ phản ứng gì, xuất binh tấn công Vân Minh, triệt để bóp chết Vân Minh.
- Tam đại vực lúc ấy muốn diệt vong, không phải Diệt Thiên kiếm tông, mà là Vân Vực Vân Minh.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói.
- Ngươi nhìn!
Bích Thanh Ngọc nhìn Diệp Cô Tuyết, cười nói:
- Mục tiên sinh là người đến Tiên giới vạn năm sau đều có thể đoán được điểm này.
- Mở một vực, khó khăn cỡ nào? Thế nhưng Vân Minh làm được, Cửu Nguyên tiên môn cùng Triệu tộc sao có thể có thể ngồi nhìn mặc kệ?
Bích Thanh Ngọc lần nữa nói:
- Diệp Tuyết Kỳ, ngươi nên ngẫm lại, có phải đã lọt mất cái gì.
- Đây chính là lý do tên hỗn đản kia ngồi nhìn mặc kệ sao?
Diệp Tuyết Kỳ chảy nước mắt, nổi giận nói:
- Chính là hắn, Mục Vân, ngồi nhìn mặc kệ, phụ thân ta mới có chết, năm đó, phụ thân ta một lòng tài bồi hắn, không có phụ thân ta, Mục Vân hắn đã sớm trở thành thi thể, đã sớm...
Diệp Tuyết Kỳ nói, nước mắt chảy ra, tiếng nói trở nên nghẹn ngào.
Hiện tại, Mục Vân đứng tại bên cửa sổ chắp hai tay ra sau, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Khóe mắt, hơi ẩm ướt.
Chuyện này, Diệp Cô Tuyết đau lòng, hắn, sao lại không phải?
- Theo ta được biết, cũng không phải như thế nha.
Bích Thanh Ngọc lại cười nói:
- Ta biết, phụ thân ngươi cố ý để ngươi cùng Mục Vân minh chủ thành thân, chỉ tiếc, chuyện này đã phát sinh trước lúc đó.
- Nhưng lúc ấy, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xuất kích lôi đình, căn bản gấp rút tiếp viện không có khả năng đến.
- Mà ta biết... Diệt Thiên kiếm tông bị diệt, Minh chủ Vân Minh Mục Vân không để ý quần chúng nghị luận, dẫn binh xuất kích, chỉ là vừa ra Vân Minh, Cửu Nguyên Vực cùng Triệu Vực đã đánh tới, Mục Vân cuối cùng một người một mình đi tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Thân là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ngày xưa, ngươi phải biết, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tam thập tam trọng sơn môn, trùng điệp chướng ngại.
- Lúc trước, Mục Vân dùng sức một mình, khiêu chiến sơn môn, một người một kiếm giết tới thứ sơn môn tầng ba mươi của tam thập tam thiên môn, cuối cùng, chung quy thua ở bên trên tam trọng sơn môn cuối cùng.
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết kinh ngạc không thôi.
- Không có khả năng, Kiếm Vực chưa hề có tin tức này.
- Đương nhiên không có tin tức.
Bích Thanh Ngọc lần nữa cười.
- Ta thật không biết nên nói ngươi ngây thơ, hay vô tri.
- Mục Vân một người đơn độc xông Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, xông đến sơn môn thứ ba mươi của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đánh bại phong chủ của ba mươi ba phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn liên hợp ngăn cản, cuối cùng, chính là môn chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và mấy chục vị thái thượng trưởng lão liên thủ mới chấn nhiếp Mục Vân.
- Chuyện mất mặt như vậy, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sẽ để cho tin tức tiết lộ ra? Năm đó phàm là đệ tử biết việc này, không có chỗ nào mà không bị giết, việc này, hiện nay, bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chỉ có môn chủ cùng nhân vật quan trọng biết được.
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết phù phù một tiếng, ngồi liệt trên mặt đất.
- Nhanh như vậy đã không chịu nổi sao?
Bích Thanh Ngọc lần nữa nói:
- Ngươi cũng đã biết, chính vì vậy, Mục Vân người bị thương nặng, về sau, chính là Mạnh Tử Mặc một tay tiên đan cứu sống hắn.
- Nhưng cũng bởi vì như thế, tại thời điểm Tiên giới xuất hiện thần khí để người hướng tới kia, Mục Vân liều lĩnh đến cướp đoạt, vì chính là giết người.
- Thế nhưng cuối cùng, cho dù thần thú ở bên, bởi vì trong cơ thể hắn còn thương thế, không cách nào ức chế, cuối cùng, ngược lại bị đám người vây công, rơi vào kết cục đạo tiêu bỏ mình, một đời truyền kỳ, trở thành thần thoại chết đi.
Bích Thanh Ngọc nhìn Diệp Cô Tuyết, cười nói:
- Người bên ngoài đều nghĩ một đời truyền kỳ năm đó là bởi vì không địch lại đám người, thế nhưng nếu tại thời kỳ toàn thịnh, Mục Vân cho dù không địch lại, chạy, vẫn có thể chạy.
- Chẳng qua lúc đó, hắn vốn không địch lại đám người, cho dù bản thân mang thương, thế nhưng cuối cùng, hắn không muốn rời đi, mà lựa chọn tự bạo, đồng quy vu tận cùng các Tiên Vương khác.
- Trận chiến kia, chết trên trăm vị tuyệt thế lão ngoan đồng Tiên Vương, ta nghĩ, ngươi đây hẳn phải biết đi.
Vừa nghe Bích Thanh Ngọc nói lời này, Mục Vân đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, thân thể dần dần có phần ức chế không nổi phát run.
Trận chiến kia, chết bao nhiêu vị Tiên Vương, hắn không biết.
Thế nhưng hắn biết, lúc ấy, hắn đã đạt được Tru Tiên Đồ, sau đó thân chịu trọng thương, muốn rời đi, căn bản không có khả năng.
Thậm chí Tạ Thanh bồi bạn mình cũng có thể khó thoát khỏi cái chết.
Cho nên, vạn bất đắc dĩ, trong cơn tức giận, hắn lựa chọn tự bạo.
Trận chiến kia, tạo thành oanh động như thế nào, hắn không biết.
Thế nhưng hắn biết, nếu không phải hắn bị thương nặng bên trong Kiếm Vực, trận chiến kia, hắn thế tất yếu chôn cùng tất cả mọi người.
Chỉ là tuy như thế, nhưng bây giờ đã là vạn năm sau.
Hiện tại còn thảo luận những chuyện này có ý nghĩa gì đâu?.
- Diệp Cô Tuyết, ngươi cùng Mục Vân minh chủ năm đó ở cùng nhau tu luyện ở cạnh phụ thân ngươi, cách làm người của hắn, ngươi nên biết, chuyện này, ngươi đổi lại tính tình đại tiểu thư của ngươi, suy nghĩ một chút, dù sao cũng nên hiểu rõ.
- Ngươi cho rằng, phụ thân ngươi là người bị hại, trên thực tế? Bọn hắn làm hết thảy đều bởi vì Mục Vân, vừa hay tương phản, phụ thân ngươi ngược lại khiến cho Mục Vân rơi vào tử địa, Tiên Vương uy danh hiển hách vẫn lạc như vậy.
- Đây hết thảy, cũng không phải ngươi đi oán hận, đi tức giận Vân Minh, mà là đám người Vân Minh oán hận ngươi, tức giận các ngươi, bởi vì là các ngươi để bọn hắn mất đi một đại ca, mất đi một minh chủ.
- Đủ rồi!
Chỉ là ngay hiện tại, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Mục Vân quát khẽ một tiếng nói:
- Đủ rồi, đã đủ!
Một tiếng quát khẽ đánh gãy Bích Thanh Ngọc chỉ trích.
Hai người đồng thời nhìn Mục Vân, trợn mắt hốc mồm.
Diệp Cô Tuyết nhìn thấy Mục Vân phẫn nộ, chỉ cảm thấy rất không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận