Vô Thượng Thần Đế

Chương 530: Mộ Huyết Tôn (2)

Chết!
Huynh đệ tốt nhất ngày xưa của hắn, chết!
- Hỗn đản, hỗn đản, ngươi tên hỗn đản này, sao có thể chết ở chỗ này? Ngươi chẳng lẽ quên ngươi đã từng nói gì với ta sao?
Giọng Mục Vân gào thét.
Trước mắt, thi thể đang ngồi ngay ngắn tựa hồ tại lúc này đứng lên, nhìn Mục Vân mỉm cười.
- Mục đại ca, ta gọi Huyết Kiêu, ha ha... Ta tập võ không phải vì tranh bá thiên hạ, giết người, ta vì có thể tiêu dao tự tại, ở bên trong thiên địa này, tiêu sái hành tẩu.
- Vân ca, ngươi tiến cảnh quá nhanh, ta không đuổi kịp!
- Ca, bây giờ ta là Vũ Tiên cảnh cửu trọng, lợi hại chưa?
- Cái gì, ngươi đến thập trọng? Ta... Ta ta ta...
- Ca, ngàn vạn đại thế giới, không phải mục tiêu của ta, ta chỉ muốn đợi ở bên trong ba ngàn tiểu thế giới, tiêu dao khoái hoạt, thẳng thắn mà làm.
- Ca, ngươi cần phải nổi danh tại ngàn vạn đại thế giới nha! Sau này ở nơi này ai dám khi dễ ta, ta sẽ gào to một tiếng, ngươi phái mười vạn tiên binh tới giúp ta, chuyện kia thật uy phong!
- Mà nhất định phải dẫn ta đi thấy sự đời nha, mặc dù ta không nỡ tiểu thế giới, thế nhưng đi xem đại thế giới một chút thì ta rất tình nguyện, mà ta cũng muốn nhìn bộ dáng ngươi uy phong như thế nào.
- Ca...
Trong chớp nhoáng này, Mục Vân cảm thấy từng màn ngày xưa bất ngờ xuất hiện ở trước mắt.
- A...
Hai tay bắt đầu, trong mắt Mục Vân, nước mắt chảy qua gương mặt, nước mắt màu đỏ ngòm để toàn bộ thân thể Mục Vân bắt đầu run rẩy.
Ngay từ đầu phát hiện Cứ Xỉ Huyết Ngư mừng rỡ, giờ phút này, toàn bộ biến thành bi thống.
Tương phản mãnh liệt để Mục Vân giống như điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, Mục Vân quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nhìn bóng người trước mắt, trầm mặc không nói, một đôi mắt như là máu nhuộm.
Mà cùng lúc đó, ba ngàn tiểu thế giới, trên đỉnh một tòa quần sơn lơ lửng, một bóng người, sôi nổi xuất hiện.
Dãy núi lơ lửng, nguy nga đứng vững, thiên địa chân nguyên giống như đang không ngừng hướng phía nơi này hội tụ.
Huyền Không sơn!
Bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, chỗ cường đại nhất cũng là thần bí nhất.
Nơi này, mỗi một vị võ giả đi ra đều cường đại danh chấn ba ngàn tiểu thế giới.
Nơi này, là tồn tại Thất Tinh môn cùng Thánh Tước môn cũng không dám trêu chọc.
- Ừm? Cảm nhận được khí tức của Huyết Kiêu, chết mấy ngàn năm, không nghĩ tới, thân thể hắn ẩn tàng, rốt cục xuất hiện!
Một bóng người khẽ động ngón tay, hai mắt mở ra, đôi mắt kia, giống như xuyên thấu qua vô số hư không, trực tiếp đạt đến vị trí Mục Vân.
Ông...
Đột nhiên, trong cung điện huyết sắc chỗ Mục Vân, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Người kia thân mang hắc bào, toàn thân trên dưới mang theo một cỗ khí thế không giận tự uy, cứ như vậy trống rỗng xuất hiện trước mặt Mục Vân.
- A? Nhân loại yếu đuối ti tiện như thế lại có thể tiến vào nơi này?
Nhìn Mục Vân, bóng mờ kinh ngạc nói:
- Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trong phần mộ Huyết Kiêu?
- Câu nói này, ta nên hỏi ngươi mới đúng chứ?
Nhìn một bóng người kia, Mục Vân quát.
- Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
Mục Vân đứng dậy, nhìn một bóng người quát kia.
- Loại kiến cỏ tầm thường, cũng xứng biết ta tồn tại sao?
Bóng người màu đen hừ lạnh một tiếng, trực tiếp, khóe miệng Mục Vân phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là, hai chân quật cường lại ngạnh sinh sinh chống đỡ thân thể của hắn.
- Vừa rồi nhìn ngươi quỳ rất thống khoái, hiện tại thế nào không quỳ? Quỳ xuống!
Bóng người màu đen nhìn Mục Vân, bàn tay hư ảo vỗ, trực tiếp đánh tới Mục Vân.
- Cực Vũ Thắng, nếu ngươi động đến hắn mảy may, hôm nay, ta sẽ để cho ngươi không cách nào rời khỏi nơi đây!
Nhưng thời điểm một chưởng của thân ảnh hư ảo sắp đập tới ngực Mục Vân, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy bên trong thân thể Huyết Kiêu đang ngồi ngay ngắn, một luồng linh hồn dâng lên, hóa thành một bóng người, lơ lửng trên không thi thể, tiện tay một chưởng vung ra, đập tan lực lượng kia.
- Huyết Kiêu...
- Tiểu đệ!
Nhìn một cái bóng mờ, Mục Vân lập tức ngơ ngẩn.
- Vân ca!
Huyết Kiêu nhìn Mục Vân, mỉm cười, nói:
- Trước giải quyết phiền phức này, ta nói với ngươi!
Nghe được lời Huyết Kiêu, thân thể Mục Vân run lên.
Vân lang!
Xưng hô rất quen thuộc, nhưng hắn bây giờ cùng vạn năm trước đó, khác nhau rất lớn, quả thực là hoàn toàn đổi một người, Huyết Kiêu như thế nào nhận ra mình?
- Cực Vũ Thắng, Huyền Không sơn của ngươi hiện tại là bá chủ ba ngàn tiểu thế giới, không người có thể rung chuyển, thế nhưng bên trong Huyết Tôn chi mộ của ta, còn chưa tới phiên ngươi làm càn.
- Ngươi quả nhiên còn có lưu một tia tàn hồn, ngươi còn muốn sống?
Cực Vũ Thắng nhìn Huyết Kiêu, lạnh lùng nói.
- Sống? Ha ha...
Huyết Kiêu tự giễu cười một tiếng, nói:
- Cái ngươi gọi là sống, ta không cách nào hoàn thành, chỉ là, vị này, nhưng lại xa xa không phải ngươi nên đụng.
Tàn hồn Huyết Kiêu trực tiếp vỗ ra một chưởng, đột nhiên, bóng người hư ảo của Cực Vũ Thắng rên lên một tiếng, phịch một tiếng nổ tung.
Mà cùng lúc đó, ngoài ức vạn dặm, bên trên Huyền Không sơn, một bóng người màu đen sắc mặt trắng nhợt, bóng người nhoáng một cái.
- Huyết Kiêu, ngươi sống không được, chỉ là thanh niên kia là ai, tựa hồ rất quen thuộc...
Cực Vũ Thắng khẽ nhíu mày, tự nhủ.
Mà giờ khắc này, bên trong Huyết Tôn chi mộ, Mục Vân nhìn hư ảnh trước người đắng chát cười một tiếng.
- Ca, nhìn thấy ta, đừng bộ dáng này? Ngươi nhìn hai hàng huyết lệ của ngươi dọa người biết bao!
Huyết Kiêu nhìn Mục Vân, cười ha hả nói.
- Tiểu tử ngươi, nói đi, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Mục Vân lau đi huyết lệ, cười nói:
- Là Huyền Không sơn làm? Người gọi Cực Vũ Thắng kia đúng không? Ta ghi nhớ!
- Ca, đừng làm chuyện điên rồ!
Huyết Kiêu vội vàng nói:
- Ta đã là người chết, đây chỉ là một luồng tàn hồn, chẳng qua là công pháp bản thân đặc thù tạo thành thôi, ta, đã triệt triệt để để chết đi.
- Không có khả năng!
Mục Vân quát ầm lên:
- Ta đều có thể sống sót, ngươi không có khả năng chết, ta nhất định có biện pháp, để ngươi sống lại!
- Ca, dù cho trong lúc chúng ta tung hoành thiên địa, thế nhưng đây là quy tắc thiên địa, căn bản không cách nào cải biến, cuối cùng về căn bản, chúng ta, chẳng qua là cỏ rác trong thiên địa thôi!
- Ta có biện pháp, ta nhất định có biện pháp, ta có Tru Tiên Đồ, hắn thần thông quảng đại, nhất định có thể, năm đó ta chưa chết, ngươi cũng không thể chết.
Mục Vân điên cuồng nói:
- Tru Tiên Đồ, mau nói, ngươi nhất định có biện pháp, đúng hay không? Năm đó ta chết rồi, là ngươi đem ta cứu sống, là ngươi để ta trọng sinh.
- Trong thiên địa này, bất kỳ kỳ trân dị sự gì cũng có thể phát sinh, Tru Tiên Đồ, nói cho ta, ngươi, có biện pháp?
Chỉ là, bên trong não hải, nương theo Mục Vân vừa dứt lời, Tru Tiên Đồ lại truyền tới một ý niệm bất lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận