Vô Thượng Thần Đế

Chương 266: Đốc Sát Giả Long Bảng

- Mục Vân, ngươi là tên khốn kiếp, không phải ngươi nói sẽ bỏ qua cho ta sao?
- Hả? Ta đúng là sẽ bỏ qua ngươi, thế nhưng đệ đệ ta, ta không có hứa hẹn thay hắn!
Mục Vân khoát tay, bất đắc dĩ nói.
- A...
Đột nhiên, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cánh tay Mục Phong Hành bị chặt, có thể tạm thời nắm kiếm lên, đã là kỳ tích, thế nhưng kiếm trong tay hắn lại nặng gần ngàn cân.
Cho nên, mũi kiếm chậm rãi xẹt qua thân thể Khổng Kiệt, mỗi một lần xẹt qua giống như cắt một lát cá.
Dần dần, vết cắt trên người Khổng Kiệt càng ngày càng dày, càng ngày càng sâu, càng ngày càng kinh khủng.
Mà tiếng la của Khổng Kiệt cũng dần suy yếu.
- Yên tâm, tiếp theo chính là ngươi!
Nhìn Cổ Tâm Nhã, Mục Vân vẻ mặt ôn hoà nói.
Chỉ là trong lòng của hắn đã sớm nổi giận muốn chết.
Cổ Minh!
Tử đệ Cổ gia, Cổ Minh này thân là xếp hạng mười trên Long Bảng, trong Cổ gia, nhất định cũng là người có quyền cao chức trọng.
Xuất kỳ bất ý ra tay với Mục Phong Hành, đây không chỉ đơn giản là ân cừu học viện, liên lụy đằng sau chính là ân oán tình cừu của hai đại gia tộc.
Mục Vân vẫn biết, từ trước đến nay, quan hệ giữa Cổ gia và Mục gia luôn không hòa thuận, Cổ Minh này xuất thủ đối phó Mục Phong Hành, đồng thời cũng là đang đối phó mình, ý tứ đã rất rõ ràng.
Trừ phi Cổ Minh ngớ ngẩn, nếu không, hắn không thể nào quả quyết xuất thủ, mà lại nhất thời lựa chọn như vậy.
Mọi việc chỉ có thể nói rõ, Cổ gia đã bắt đầu khiêu chiến Mục gia.
Nói chuẩn xác hơn, là tuyên chiến!
Tuyên chiến như vậy, để Mục Vân hiểu rõ rất sâu, ngũ đại gia tộc mặt ngoài bình tĩnh, âm mưu đối kháng sau lưng, xa xa không phải đơn giản như vậy.
Chỉ là, nếu người ta đã tìm tới cửa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không sợ.
Chậm rãi, Mục Phong Hành một kiếm tiếp một kiếm chém lên cơ thể Khổng Kiệt, tay không được thì dùng miệng cắn kiếm, lưu lại lít nha lít nhít dấu vết khủng bố trên người Khổng Kiệt.
Cuối cùng, âm thanh Khổng Kiệt càng ngày càng nhỏ, mãi đến lúc biến mất.
Nhìn thấy trên dưới toàn thân Khổng Kiệt lít nha lít nhít vết kiếm, người vây quanh sợ run tim mất mật.
Tử trạng như vậy, thực sự quá thê thảm.
Chỉ là, nghĩ đến trước đó Khổng Kiệt tâm ngoan thủ lạt và bá đạo, trong lòng mọi người cửu ban chỉ cảm thấy tức giận còn chưa phát tiết xong.
- Kế tiếp, đến ngươi!
Xoay người, nhìn Cổ Tâm Nhã, Mục Vân lạnh nhạt cười nói.
Người khác đã khi dễ đến cửa nhà, mà hắn còn không phản ứng, sẽ thực sự là có chút nhu nhược.
Người thứ nhất là Khổng Kiệt, thứ hai chính là Cổ Tâm Nhã.
Cổ Tâm Nhã này hiển nhiên thông đồng một mạch với Khổng Kiệt, đến trình diễn một vở kịch tình cảm.
Tình cảm hí này làm cho Mục Phong Hành căn bản không kịp phản ứng, chính là mất đi hảo hữu chí thân, đồng thời, cũng là làm cho hắn triệt để nhìn thấu tình cảm trước kia giữa hắn và nàng!
- Cổ Minh, hiện tại, ngươi làm ra hành động vừa rồi là sai lầm lớn nhất, trong lòng ngươi bàn tính rất tốt, thế nhưng gặp phải ta, mọi việc sẽ hóa thành hư không.
Mục Vân nói, linh hồn lực bao vây cơ thể Cổ Tâm Nhã lại, dần dần, hô hấp của Cổ Tâm Nhã đều trở nên khó khăn.
- Mục Vân, nếu ngươi động đến nàng nửa ngón tay, ta để ngươi chết không có chỗ chôn.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, trước lầu dạy học, một bóng người, lắc mình mấy cái đã đến trước người hắn.
Người này mặc một thân trường bào màu tím, mặt trắng nõn nói không nên lời, một đôi mắt phượng, nhu tình giống như thủy, cả người tản ra cho người ta một cảm giác giống như vừa từ trong mộ leo ra.
- Xuất hiện giống như hoạt tử, rất khốc sao?
Nghe thấy Mục Vân trêu tức như vậy, sắc mặt Cổ Minh trở nên càng thêm lạnh lẽo.
- Thả muội muội ta ra!
- Muội muội của ngươi? Chẳng lẽ không phải là lão bà của ngươi sao? Hoặc nói cách khác là...
- Một công cụ thỏa mãn một mặt cầm thú của ngươi?
- Ngươi ngậm miệng!
Cổ Minh sắc mặt lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.
- Ngậm miệng sao? Hôm nay, ngươi giật dây hai người Cổ Tâm Nhã và Khổng Kiệt, đi vào cửu ban của ta nháo sự, đánh gãy hai tay đệ đệ ta, ta trị liệu cũng phải tiêu tiền, mà chết một người, một câu của ngươi là giải quyết được rồi sao?
- Ngươi muốn cái gì?
- Một ngàn vạn linh thạch trung phẩm!
Nghe thấy Mục Vân nói quả quyết như vậy, Cổ Minh biến sắc, quát:
- Sao ngươi không đi đoạt?
- Ta cũng muốn đi đoạt, đáng tiếc không đoạt được, không phải ngươi tự mình đưa tới cho ta sao?
- Tốt, ta cho ngươi!
Phốc...
Chỉ là bên này, Cổ Minh vừa đáp ứng, một tiếng phốc phốc vang lên, phần bụng Cổ Tâm Nhã chảy ngang tiên huyết, một thân kiếm, trực tiếp xuyên qua thân thể Cổ Tâm Nhã, trực tiếp lấy mạng của nàng.
- Một ngàn vạn linh thạch trung phẩm, bù đắp được mệnh của tiện nhân kia, thế nhưng không bù được mệnh của Hoàng Lạp.
Mục Phong Hành mở miệng, trường kiếm rơi xuống đất, nhìn Cổ Tâm Nhã, lạnh lùng nói:
- Từ lúc vừa bắt đầu, ta đã nên biết bộ dáng buồn nôn của hai người các ngươi.
Một kiếm đâm xuyên thân thể Cổ Tâm Nhã, sắc mặt Mục Phong Hành đáng sợ đến cực hạn.
Nhìn Mục Phong Hành, Mục Vân lắc đầu, cười khổ một tiếng.
- Thật có lỗi, lúc đầu ta muốn làm giao dịch với ngươi, thế nhưng hình như đệ đệ ta không đồng ý, thực sự là thật có lỗi.
- Tâm Nhã...
Nhìn thi thể ngã xuống đất, đôi mắt Cổ Minh trong chốc lát trở nên đỏ như máu, toàn bộ thân thể nhịn không được run rẩy.
Đây không chỉ là muội muội của hắn, còn là người hắn thích!
- Mục Vân, Mục Phong Hành, các ngươi chết chắc, chết chắc.
Toàn bộ thân thể Cổ Minh uốn lượn, làn da lúc đầu trắng nõn như người chết, trở nên càng thêm trắng nõn, thậm chí ngay cả mạch máu cũng có thể thấy rõ ràng.
Ông...
Nhưng đột nhiên, trước lầu dạy vang lên một tiếng vù vù, một bóng người giống như một tia chớp, nhanh chóng vọt tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Bóng người kia vừa hạ xuống, nhìn mấy thi thể trên mặt đất, mở miệng nói.
Người tới mặc một bộ hắc y, sắc mặt tuấn lãng, trong lúc phất tay cũng làm cho người ta cảm thấy một khí chất thoải mái.
- Ngươi là ai?
- Ha ha, Mục đạo sư, lần đầu tiên gặp mặt, tại hạ là đốc sát giả Long Bảng - Lâm Tiêu Thiên.
Lâm Tiêu Thiên vừa dứt lời, toàn bộ mọi người vây xem triệt để sôi trào.
Lâm Tiêu Thiên, đốc sát giả Long Bảng, toàn bộ trong học viện Thất Hiền, chỉ sợ cũng chỉ có thất đại viện viện trưởng và một ít lão quái vật trong học viện mạnh hơn hắn.
Quan trọng nhất là, Lâm Tiêu Thiên còn rất trẻ.
Dùng bốn chữ tuổi trẻ tài cao để hình dung hắn vẫn còn thiếu rất nhiều.
Nếu nói thiên tài trên Long Bảng đều là yêu nghiệt, vậy đốc sát giả Long Bảng sẽ càng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
- Lâm đầu, ngươi vừa tới, Mục Phong Hành dám chém giết đệ tử Long Bảng - Khổng Kiệt và Cổ Tâm Nhã, mời Lâm đầu xử tử hắn.
Nhìn thấy Lâm Tiêu Thiên đến, Cổ Minh lập tức mở miệng nói.
- Không không không, giết người là Mục Vân ta, Lâm Tiêu Thiên, ngươi muốn bắt thì bắt ta đi!
- Ha ha... Mục đạo sư nói đùa, Hồng Trần đại sư và Mạc Khánh Thiên đại sư cùng với Mạc Vấn đại sư, còn có Tử Dạ Kiếm Khách tiên sinh đã là nói, sau này địa vị của Mục đạo sư trong Thất Hiền học viện sẽ không kém hơn đốc sát giả Long Bảng ta, muốn trị tội, cũng không tới phiên Lâm Tiêu Thiên ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận