Vô Thượng Thần Đế

Chương 3514: Mở Ra (1)

Mục Vân nhìn bốn phía, trong ánh mắt, hiện lên một tia lạnh lùng.
Trận chiến này, chung quy sẽ chấm dứt.
Chẳng qua, Huyết tộc chính là đại tộc, muốn triệt để tiêu diệt, cần thời gian dài thanh lý càn quét, đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn về phía trước, hơi mở lời:
- Hôm nay bắt đầu, chỉ sợ rất lâu, cũng sẽ không bình tĩnh lại.
- Không sao đâu.
Mạnh Tử Mặc thân là lão đại của cửu nữ, an ủi nói:
- Ít nhất Huyết Kiêu đã chết, hiện tại tu dưỡng thân thể chàng mới là quan trọng nhất.
Mục Vân hiện tại chỉ còn lại chưa tới một vạn năm thọ mệnh.
Nhưng Mục Vân chỉ là cảnh giới Hư Thánh, đạt tới Bán Thánh, Hóa Thánh, thành tựu Thánh Nhân, còn cần một đoạn đường.
Tuổi thọ giảm bớt, không chỉ vấn đề thời gian, còn có tiềm lực tốc độ tu hành.
Đó không phải là một điều tốt.
Giờ khắc này, Mục Vân bước ra, nhìn phía dưới.
Trận chiến này, có thể nói thảm thiết đến cực điểm.
Cũng may, Huyết Kiêu đã chết!
Đông...
Mà đang lúc đại quân Mục tộc đuổi theo đại quân Huyết tộc, mấy nữ đứng ở bên cạnh Mục Vân, nhìn bốn phía.
Một tiếng phá không đột nhiên vang lên.
Một tiếng xé gió, nhanh đến cực hạn, tiếng phát ra tiếng rít chói tai.
Phốc xuy một tiếng, hiện tại, đột nhiên vang lên.
Trong lúc đó, ngực Mục Vân, một thanh trường thương xuyên thấu thân thể.
Máu tươi chảy ra, ngực Mục Vân, động máu rộng lớn, toàn bộ thân thể, nếu không phải mấy khúc xương nối liền, hiện tại đã bị cắt thành hai đoạn.
- Vân lang.
- Tộc trưởng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nghẹn họng, kinh hoảng thất thố.
- Mục Vân, sơ suất như vậy, rất không tốt.
Một tiếng cười lạnh lùng có chút khàn khàn, đột nhiên vang lên.
Trong khi tiếng cười vang lên, phía dưới mặt đất, Huyết Kiêu bị nổ tung trái tim, vốn đã chết, giờ khắc này, đứng dậy.
Nhìn động máu trên ngực, Huyết Kiêu nhếch miệng cười nói:
- Cửu Mệnh Thiên Tử, thật đúng là đủ tàn nhẫn.
Khí tức trên người Mục Vân hiện tại rất nhanh tiêu tán, lấy tốc độ khó tin mà biến mất không thấy.
Sinh mệnh lực, đang biến mất...
Sắc mặt Mục Vân hiện tại đầy khó coi.
Sắc mặt cửu nữ càng khó coi.
- Ta giết ngươi!
Minh Nguyệt Tâm cùng Tần Mộng Dao hiện tại tức giận ra tay.
Các nàng không biết vì cái gì, Huyết Kiêu đã chết, hiện tại cư nhiên lại bình yên vô sự sống lại.
Hai thân ảnh giết ra, cường thế trong nháy mắt bao trùm.
- Cút!
Huyết Kiêu quát khẽ một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái.
Phanh...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, thân thể hai nữ nhất thời ca ca phát ra tiếng vang, phun ra máu tươi, bạo lui.
Một kích, bị thương nặng.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
- Hắn không phải Huyết Kiêu!
Khóe miệng Mục Vân lộ ra vết máu, nhịn xuống đau đớn quát:
- Hắn là Kim Nguyễn Thiên!
Vừa nghe lời này, mấy nữ nhân đều sửng sốt.
- Tên này, hiện tại chiếm cứ chủ đạo, hồn phách của Huyết Kiêu, tiêu vong rồi!
Mục Vân lại nói.
Hắn mang trong mình thôn phệ huyết mạch, trong nháy mắt đánh chết Huyết Kiêu, đã triệt để cắn nuốt tất cả hồn phách bị đánh nát của Huyết Kiêu.
Chết mà sống lại chuyện này, phát sinh trên người hắn, cho nên giết người, muốn giết triệt để.
Chỉ có hồn phách tiêu vong, con người, mới tử vong chân chính.
Huyết Kiêu, thật sự đã chết.
Ta mất bốn vạn năm tuổi thọ để giết chết đối phương.
Mà người trước mắt, cũng không phải Huyết Kiêu.
- Không hổ là Cửu Mệnh Thiên Tử, quả nhiên liếc mắt một cái nhìn thấu.
Tiếng khàn khàn vang lên, giờ khắc này trong mắt ‘Huyết Kiêu’ mang theo một tia tươi cười.
Chính xác mà nói, là Kin Nguyễn Thiên.
- Còn phải đa tạ ngươi, năm đó, ta bị phụ thân ngươi chấn hủy thần thể ở trong thông đạo không gian, chỉ có tàn hồn tàn phách sống sót.
- Gặp phải Huyết Kiêu, tiểu tử này thừa dịp ta suy yếu, dùng thiên phú ngự hồn giam cầm hồn phách ta, cất giữ trong cơ thể hắn.
- Bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn bị hắn khống chế, không thể không nghe theo hắn.
- Chỉ là sau đó, ta phối hợp, ta phối hợp với hắn tu hành, trợ giúp hắn báo thù, cảnh giác hắn đối với ta, rốt cục nhỏ hơn rất nhiều.
- Hiện tại, nhờ ngươi, ta mới có thể khống chế thân thể này, tuy rằng tàn phá không chịu nổi, không đáng nhắc tới.
Khóe miệng Kim Nguyễn Thiên nhếch lên, khẽ cười cười.
- Nhân giới à, nơi này là nhân giới, Kỳ Lân nhất tộc ta, trăm vạn năm qua đều muốn chiếm cứ, có lời đồn nhân giới và tứ đại bản nguyên không thoát khỏi quan hệ.
Kim Nguyễn Thiên vung hai tay lên, cười to nói:
- Kim Nguyễn Thiên ta, sống hơn vạn năm, hiện tại, rốt cục cũng có thể hoàn thành mục đích của tộc ta.
- Mặc Vũ, Hoàng Diễm, hai người các ngươi, phản bội Kỳ Lân nhất tộc ta, đáng chết, bất quá ta sẽ giao các ngươi cho những trưởng lão tộc ta, tự mình trị tội các ngươi.
Kim Nguyễn Thiên hiện tại quát khẽ một tiếng, bước ra, toàn thân cao thấp, khí tức sát phạt tràn ngập.
Thân là chiến thần của Kim Kỳ Lân nhất tộc ngày xưa, sinh mệnh trên tay hắn, hơn trăm vạn vạn.
Giờ khắc này, sát khí tràn ngập, Kim Nguyễn Thiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời, cười ha ha nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Kỳ Lân nhất tộc ta, sẽ bắt đầu thống trị nhân giới.
Một câu hạ xuống, Kim Nguyễn Thiên vung tay lên, từng tia máu tươi màu vàng tích tắc chảy ra, tràn ra bầu trời.
Máu tươi màu vàng bay lên không trung, hiện tại, từng giọt từng giọt, hội tụ lại một chỗ, ngưng tụ thành một bộ đồ án màu vàng.
Hoàng Diễm và Mặc Vũ nhìn thấy một màn này, ánh mắt đầy sợ hãi.
Vẻ mặt Mặc Vũ đầy kinh hãi, từ từ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quát:
- Ngăn cản hắn, Mục Vân, hắn muốn mạnh mẽ mở ra mười thông đạo phong ấn nhân giới, để cho Kỳ Lân tộc có thể tiến vào nhân giới.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Mục Vân lạnh lẽo.
Ngón tay bóp quyết, vào hiện tại, Mục Vân bay lên.
- Muốn ngăn cản ta, đã muộn.
Thần sắc Kim Nguyễn Thiên lạnh lùng, tùy ý phóng đãng, nhìn thấy Mục Vân giết tới, cười ha ha, bàn tay vung lên, một chưởng đẩy ra.
Ầm...
Tiếng nổ mạnh mẽ, từng đợt sóng bao trùm.
Sắc mặt Mục Vân trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ.
- Đại Tác Mệnh Thuật, mở.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, lại nói.
Chỉ còn lại gần vạn năm thọ mệnh, tại thời điểm này, lại thiêu đốt.
- Ngươi điên.
Trong quyển chư thần đồ, Quy Nhất hiện tại cơ hồ nhảy dựng lên. Đối với Mục Vân, mặc dù hắn thường xuyên nói những lời lạnh lùng, nhưng Mục Vân dù sao cũng là cháu ngoại của đệ nhất thần đế Diệp Tiêu Dao, cũng là con trai của Diệp Vũ Thi, Diệp Vũ Thi, là hắn nhìn từ nhỏ lớn lên.
Tiểu tử này tuy rằng xưa nay hay tranh cãi với hắn, nhưng đối với Mục Vân, hắn càng giống như đối đãi một hậu bối.
- Thập giới phong ấn, không thể dao động, nếu không, ức vạn nhân loại trong thần giới sẽ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận