Vô Thượng Thần Đế

Chương 2387: Người là ta giết (2)

- A, đúng rồi.
Mục Vân đột nhiên mở lời:
- Lúc ta ra khỏi Tử Nhân Cốc, vừa rồi đụng phải Sở Ngọc Sơn cùng Mã Đông Sinh, bọn họ muốn giết ta, cho nên ta đã giết bọn họ, không có quan hệ gì với Tô gia.
Vừa nghe lời này, Tô Chiến, Tô Thiến, Tô Vũ mấy người trong đại sảnh đều trợn mắt há hốc mồm.
Sở Kiều Sơn và Mã Bá Vân hai người lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Ngươi nói gì?
- Hắn nói bậy!
Tô Thiến kéo kéo Mục Vân.
- Nói bậy?
Mục Vân lắc đầu nói:
- Không có nha.
- Ta nói thật, Sở Ngọc Sơn cùng Mã Đông Sinh thật bị ta giết, nếu các ngươi không tin, có thể đến phụ cận Tử Nhân cốc tìm thi thể bọn họ, à, qua một đêm, có thể cả thi thể cũng không thấy...
Tiếng kẽo kẹt vang lên, Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn hai người phẫn nộ giống như núi lửa sắp bộc phát.
Tô Thiến biểu tình cổ quái nhìn Mục Vân.
Tên này thật ngu ngốc hay giả ngốc?
Nói như vậy, không phải tìm phiền toái cho mình sao?
Mã gia cùng Sở gia ở trong Tử Cực thành, thực lực hùng hậu, thâm căn cố đế.
- Ngươi muốn chết!
Mã Bá Vân bước ra, một tay hóa thành móng vuốt, chộp về phía Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại vung tay trái ra, bàn tay nắm chặt.
Tạch tạch tạch...
Từng tiếng vỡ vụn vang lên, bàn tay Mã Bá Vân vỡ vụn ra trong tay Mục Vân, dần dần hóa thành từng tia máu tươi, bị Mục Vân bóp thành bột phấn, máu tươi tích tắc chảy đầy đất.
- Ngươi cũng muốn giết ta?
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Vậy ta chỉ có thể giết ngươi.
Nhìn thấy một màn này, mọi người ở đây hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mã Bá Vân chính là cửu phẩm Đại La Kim Tiên, là tồn tại đứng đầu ở trong Tử Cực thành, nhưng hiện tại, lại giống như một đứa trẻ trong tay Mục Vân.
- Không, không, không.
Bàn tay Mã Bá Vân hóa thành thịt vụn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra, chua xót nói:
- Không có, ta không có.
- Ồ!
Bàn tay Mục Vân buông lỏng, Mã Bá Vân rút cánh tay về, nhìn Mục Vân, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Mục Vân thật sự quá đáng sợ.
- Đi!
Không nói hai lời, Mã Bá Vân mang theo mấy người rời khỏi Tô phủ.
- Người này rốt cuộc là ai?
Sở Kiều Sơn nặng nề nói:
- Chỉ sợ... Ít nhất là Tiên Vương cảnh.
- Người này tuyệt đối không phải chúng ta có thể đối phó, hiện tại việc cấp bách là đến gần Tử Nhân cốc tìm được Ngọc Sơn cùng Đông Sinh, an nguy của hai người bọn họ...
- Tốt!
Hai người chật vật rời khỏi Tô phủ.
Mà hiện tại, bên trong Tô phủ lại có chút xấu hổ.
Tô Thiến không nghĩ tới Mục Vân lại sát phạt quyết đoán như thế.
- Cảm ơn ngươi!
Tô Thiến cúi đầu nói.
- Cảm ơn ta làm gì?
Mục Vân mở lời:
- Ta chẳng qua nói thật, người là ta giết, đỡ cho bọn họ trách ngươi.
- Ha ha...
Tô Chiến hiện tại đi tới, chắp tay cười nói:
- Mục tiên sinh, đường xa mệt nhọc, không bằng đến phòng khách nghỉ ngơi trước.
- Thiến nhi, mang khách quý đến phòng khách nghỉ ngơi.
- Ừm!.
Tô Thiến gật đầu.
- Tô tộc trưởng.
Mục Vân hiện tại mở lời:
- Ngài thân là Tộc trưởng Tô gia, hẳn là biết chuyện nhiều hơn một chút, ta muốn hỏi một chút, có biết năm trăm năm trước, chuyện xảy ra trong Kiếm Vực không?
Lắc đầu, Tô Chiến chua xót nói:
- Không biết!
- Vậy quên đi...
- A, bất quá, năm trăm năm qua, trong Tiên giới ngược lại phát sinh rất nhiều chuyện lớn.
- Ồ?
Tô Chiến nói:
- Trong cực loạn đại địa, Thái Cực tông cùng Diệt Thiên Kiếm Tông giao chiến, bất quá sau đó, Diệt Thiên Kiếm Tông xuất hiện thêm mấy cường giả, Đỉnh cấp tiên vương, đánh tan Thái Cực tông.
- Còn có Vân Minh.
- Vân Minh?
Vẻ mặt Mục Vân đầy căng thẳng.
- Đúng vậy.
Tô Chiến gật đầu nói:
- Nghe nói Cửu Nguyên tiên môn CỬU NGUYÊN vực, Triệu tộc Triệu vực, liên hợp Tà Phong các cùng Phần Thiên cốc, tấn công Vân Minh.
- Tứ đại hộ pháp Vân Minh cùng với Vân Vệ, còn có đệ nhất đan tiên Mạnh Tử Mặc tự mình xuất chiến, giao chiến hơn trăm năm, mà cuối cùng, Vân Minh chịu không nổi tiêu hao thời gian dài, mở ra Vân Trận.
- Vân Trận.
Ngữ khí Mục Vân thay đổi một chút.
Hắn năm đó lưu lại Vân trận, là vì phòng ngừa vạn nhất, thế nhưng không nghĩ tới, vạn nhất vẫn xuất hiện.
Vân Trận do hắn năm đó kết hợp với địa thế sông núi, hướng đi của dòng sông trong toàn bộ Vân Minh, hao phí cơ hồ tất cả tài sản của Vân Minh lúc đó để tạo ra.
Lúc ấy thiết lập trận pháp này, hắn chỉ là vì tạo hình một truyền kỳ.
Toàn bộ Vân Trận, đem Vân Vực từ trong ra ngoài, ba tầng bao vây, cho dù là Tuyệt Đỉnh Tiên Vương, cũng không cách nào phá vỡ.
Hắn lúc ấy chỉ vì uy phong.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại lại bị Vân Minh mở ra.
Xem ra, tình thế của Vân Minh đã đến tình trạng tràn ngập nguy cơ.
Diệt Thiên Kiếm Tông cùng Thái Cực tông giao chiến, xem ra Thái Cực tông cũng nhìn trúng Diệt Thiên Kiếm Tông tiến công Kiếm Vực bị thương, muốn nắm bắt thời cơ, nhảy lên trở thành bá chủ khu vực Đông Nam cực loạn đại địa.
Nói như vậy, toàn bộ Tiên giới đã trải qua không ít biến động.
Yêu vực cùng Huyết vực cũng đang khai chiến.
Hơn nữa đến bây giờ, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt, không có xu thế dừng lại.
Trong lòng Mục Vân có chút bất an.
Trở lại trong phòng, Mục Vân khoanh chân ngồi trên mặt đất, tu luyện Thi Cốt thần quyết để cho hắn ngưng luyện hài cốt, công hiệu kỳ lạ, nhưng cũng cần ẩn chứa khí tức thi cốt cường đại mới được.
Hiện tại hắn ngược lại có thể thông thả tu luyện Thi Cốt Thần Quyết, bắt đầu ngưng luyện huyết mạch.
Hạ quyết tâm, Mục Vân khoanh chân ngồi trên giường, tâm thần hợp nhất.
Bất Diệt Huyết Điển, năng tầng công pháp, hắn hiện tại có thể từng bước từng bước, lần nữa diễn luyện, dùng hồn lực ngưng tụ máu huyết.
Thả lỏng tâm tư, Mục Vân bắt đầu tu luyện.
Bất Diệt Huyết Điển, từ đệ nhất trọng bắt đầu.
Năm trăm năm qua, hồn phách của hắn trở nên càng thêm cường đại, xương cốt trải qua cốt khí của hơn mười vạn hài cốt trong Tử Nhân cốc ngưng tụ, càng mạnh mẽ hơn so với trước đó, thiếu hụt chính là huyết nhục mà thôi.
Dần dần, theo hồn lực trong hồn phách tiến hóa, trong thân thể Mục Vân dần dần ngưng tụ ra máu tươi.
Một toa máu tươi theo hồn lực tiêu tán, xuất hiện bên trong hài cốt.
Mục Vân dẫn đầu ngưng tụ hồn lực trong đầu mình lên cánh tay trái.
Từng mạch máu bắt đầu được tái tạo.
Cuối cùng, một mạch máu ngưng tụ trên tay trái.
Vung tay trái, Mục Vân cảm giác được tay trái mình trở nên càng thêm linh động.
Cảm giác thoải mái, tràn đầy toàn thân.
Thế nhưng, chữa trị một lần lại hao phí gần một phần mười hồn lực của hắn.
- Xem ra chỉ dựa vào hồn lực, tái tạo huyết mạch, có chút khó khăn, nhất định phải cần một ít thiên tài địa bảo, hơn nữa cần thiên tài địa bảo có công hiệu rất mạnh đối với thân thể.
Mục Vân quyết định.
Một đêm trôi qua, ánh mặt trời mọc.
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Mục Vân đứng dậy, nhìn người ngoài cửa.
- Mục tiên sinh.
Người tới không phải Tô Thiến, mà là Tô Vũ.
Tô Vũ so với Tô Thiến thì không quá thành thục, nhưng dáng người hoàn mỹ, càng thêm linh động.
- Làm sao vậy?
- Mục tiên sinh, nghỉ ngơi một đêm có được không?
Tô Vũ nhìn Mục Vân, cẩn thận hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận