Vô Thượng Thần Đế

Chương 743: Kinh động tất cả

Chỉ là mười tám đường đan văn xung quanh mười khỏa Quy Linh Đan lóng lánh lại rất chướng mắt.
Cho dù tranh tài kết thúc, loại rung động kia vẫn hung hăng đập vào ngực của mỗi một luyện đan sư.
Cái này liên quan đến chuyện sau này so tài kết thúc, thậm chí có luyện đan sư tự giễu: Đời này không ra thập bát văn, tự xưng đan sư cũng uổng công.
- Vân lang!
- Vân lang!
Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã hai người sớm đã chờ ở một bên.
- Ừm! Thế nào, lợi hại chứ?
- Đó là đương nhiên!
Gương mặt xinh đẹp của Vương Tâm Nhã bởi vì kích động mà đỏ bừng, đây là nam nhân nàng xem trúng, giờ khắc này thấy ánh mắt ao ước của tất cả mọi người, nàng đương nhiên cao hứng.
- Nhìn muội đắc ý, cửa thứ hai và cửa thứ ba, thế nhưng rất khó, chàng ấy mặc dù là Vũ Tiên cảnh tứ trọng, có thể luyện chế trung phẩm thánh đan, thế nhưng có chút miễn cưỡng.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, ta đã sớm chuẩn bị!
- Chuẩn bị gì?
Tần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi lại.
- Nếu như hai người các nàng đêm nay phục vụ tốt, ta có thể sẽ nói cho các nàng biết.
- Vô sỉ!
- Lưu manh!
Trong lúc ba người nói cười tất nhiên làm cho tròng mắt vô số thanh niên đều muốn trừng ra ngoài.
Một người là thiên chi kiêu nữ Cửu Hàn thiên cung, Băng Hoàng Thần Phách, nữ thần cao cao tại thượng.
Mà đổi thành một người thì là lòng bàn tay thịt của Vạn Trận tông, thanh thuần đáng yêu, khiến người rất động lòng.
Hai người này, được một người ưu ái, chính là cả đời hưởng thụ, Mục Vân lại trái ôm phải ấp, làm sao không để người ta ao ước.
- Đáng chết!
Liễu Vô Tướng nhìn Mục Vân rời đi, thầm mắng một tiếng.
- Liễu huynh làm gì tức giận như thế.
Trong khi Liễu Vô Tướng tức giận, một tiếng nói âm trầm lại đột nhiên vang lên ở bên tai.
- Bạch Tuyệt sư huynh!
Nhìn người tới, Liễu Vô Tướng hơi sững sờ.
- Liễu huynh không cần đa lễ, Mục Vân người này, bất quá là Vũ Tiên cảnh tứ trọng cảnh giới thôi, hạ phẩm thánh đan, hắn rất sở trường, thế nhưng trung phẩm thánh đan thì không nhất định, mà tam quan so tài, cửa ải cuối cùng chỉ cần thua, căn bản không có khả năng trở thành quán quân, Liễu huynh chính là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, vạn thọ chi cảnh, còn lo lắng điểm này?
- Ta cũng không lo lắng, chỉ là nhìn thấy kẻ này đắc ý, thực sự để người tức giận!
- Như thế không cần!
Bạch Tuyệt nhìn bóng lưng Mục Vân rời đi, ha ha cười lạnh:
- Hắn sống không được quá lâu.
- Sơn môn đã chuẩn bị động thủ rồi?
Bạch Tuyệt mỉm cười, tuyệt không trả lời.
- Ha ha, Lãm Thắng Thiên, ngươi ăn mừng quá sớm, bất quá ngươi nói giảm giá năm mươi phần trăm thì sao? Có giữ lời không, ta sẽ đi qua mua nhiều một ít.
Nhìn thấy Mục Vân thắng được cửa thứ nhất, Bảo chủ cười ha ha một tiếng nói, trong mắt đầy đùa cợt.
- Bảo chủ, ngươi cao hứng quá sớm, hiện tại chỉ là cửa thứ nhất, đằng sau còn có so đấu trung phẩm thánh đan cùng thượng phẩm thánh đan, ngươi gấp cái gì?
- Ta sốt ruột?
Bảo chủ cười ha ha một tiếng:
- Sao ta cảm giác, Lãm Thắng Thiên ngươi còn gấp hơn ta.
Nhìn bộ dáng Lãm Thắng Thiên kinh ngạc, Bảo chủ cười ha ha một tiếng rời đi.
- Thân Công Ngôn, ngươi đã làm rất tốt!
Nhìn Thân Công Ngôn, Lãm Thắng Thiên tuyệt không tức giận, an ủi:
Kẻ này cảnh giới thấp hơn ngươi, luyện chế trung phẩm thánh đan cùng thượng phẩm thánh đan, nhất định có lòng không đủ lực, ngươi chỉ cần toàn lực ứng phó liền có thể, Lâu chủ tin tưởng ngươi.
- Vâng!
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời đi, sắc mặt Thân Công Ngôn phát lạnh.
Hắn nhiều năm chưa ra, thủy chung bế quan bên trong Lãm Kim lâu luyện đan, vì chính là một ngày, một tiếng hót lên làm kinh người.
Hôm nay hắn vốn nên là quang mang vạn trượng, thế nhưng bởi vì Mục Vân, hết thảy đều bị che giấu.
Mục Vân, đáng chết!
Buồn bực nhất không ai qua được Chu Minh.
Lần này Chu gia tiến công bảy mươi hai hòn đảo, không công mà lui, Chu Khiếu bỏ mình, Chu Bằng mất hết mặt mũi, vốn nên là thời điểm hắn quật khởi, ra một Liễu Vô Tướng cùng Thân Công Ngôn đè ép hắn thì thôi, Mục Vân tính là thứ gì.
Chuyện Chu gia thu phục bảy mươi hai hòn đảo cho mình dùng cũng đều bởi vì Mục Vân mà thất bại.
Tiểu tử này, quả thực đáng chết đến cực hạn!
Thời khắc này Mục Vân không cần nghĩ cũng biết, mấy thiên tài kia tiếng tăm lừng lẫy, chỉ sợ hận thấu hắn.
Chỉ là hận thấu thì hận thấu, thế nhưng là hạng nhất này, hắn vẫn muốn tranh.
Mà không chỉ là hạng nhất luyện đan, luyện khí, trận pháp, hắn đều muốn tranh.
Huyết Minh vừa mới thành lập, địa phương cần linh tinh thực sự quá nhiều, hắn nhất định phải liều một phát.
Chỉ là hiện tại, hắn lại có chuyện quan trọng hơn đi làm.
- Xác định là ở nơi này sao?
Trong một con đường tắt chỉ có rộng hơn một mét, hai bóng người đứng sóng vai.
Hai bên đường tắt là nhà dân thấp bé, trên đường, dòng nước chảy bốn phía.
Rất khó tưởng tượng, Trung Thiên thành phồn hoa thế mà còn có địa phương dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi như thế.
- Chính là chỗ này!
Tần Mộng Dao xác định:
- Người theo dõi nói chính là đến nơi này.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, một cửa gỗ một bên đường tắt mở ra, một bóng người bưng chậu gỗ đi ra, bàn tay hất lên, nước trong chậu gỗ đổ vào trên người Mục Vân.
Lúc đầu Mục Vân có thể tránh khỏi, những đứng bên cạnh hắn chính là Tần Mộng Dao, cho nên Mục Vân đành phải giang hai cánh tay, bảo hộ Tần Mộng Dao ở sau lưng.
- Thật có lỗi thật có lỗi, ta không thấy được, thực sự có lỗi.
Người kia vừa hất chậu nước không nghĩ tới lại trúng vào người ta, vội vàng nói xin lỗi.
- Là ngươi!
- Là ngươi!
Nhìn bóng người đối diện, Mục Vân hơi sững sờ.
Người kia cũng sững sờ.
- Phong Tử Dụ, chính là ngươi!
Nhìn thanh niên trước mắt sắc mặt đỏ lên, Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi chính là Mục Vân, mười khỏa đan dược thập bát văn, quả nhiên lợi hại.
Phong Tử Dụ nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn, giống như nhìn thấy tiền bối mình sùng bái.
- Ta có thể vào không? Bị ngươi giội cả người là nước, dù sao cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.
Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
- Cái này...
Trên mặt Phong Tử Dụ lộ ra một tia lúng túng, nhìn Mục Vân, có phần do dự.
- Ca ca, ai vậy?
Ngay tại giờ phút này, trong tiểu viện vang lên một tiếng gọi.
Một bóng người dạo bước mà tới.
Người tới một thân váy dài màu xanh biếc, che chắn thân thể mềm mại yếu ớt.
Thoạt nhìn là một thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng giờ phút này thiếu nữ nắm quải trượng trong tay, một đôi mắt là lỗ trống, một người mù.
Nhưng càng khiến người ta cảm thấy khủng bố là, chỗ cổ và hai tay tiểu nữ hài lộ ra ngoài thế mà lại xuất hiện từng đường vân giống như xà văn màu lục, nhìn rất khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận