Vô Thượng Thần Đế

Chương 1562: Nói lời giữ lời? (1)

Tựa hồ không nghĩ tới Mục Vân thế mà lại nhẹ nhõm đáp ứng, Uy Vũ sửng sốt một chút, mới cười nói:
- Đó là đương nhiên, nếu mọi người thật sự đạt được chí bảo, đương nhiên dựa theo cống hiến lớn nhỏ của mỗi người phân phối.
Nhìn thấy Uy Vũ nở nụ cười, trong lòng Mục Vân tựa như gương sáng.
Coi ta như thương mà dùng?
Không có vấn đề.
Nhưng đại giới làm vũ khí sử dụng, các ngươi cần biết, ta nguyện ý trả giá, thì nên đạt được những thứ ta nên có, bằng không... Ai âm ai còn không nhất định đâu.
Giờ khắc này, Mục Vân đương nhiên sẽ không đối chọi ới cùng bọn hắn.
Thân ảnh lóe lên, Mục Vân tiến vào bên trong sơn cốc.
Lập tức, đám người cũng theo sát bên kia.
Bá bá bá...
Từng tiếng xé gió vang lên, bên trong sơn cốc, từng góc cây trơ trọi, tản mát trong toàn bộ sơn cốc, mặt đất đầy cát, nhìn biểu lộ khá thê lương.
Giờ khắc này, bốn phía sơn cốc, trên từng khi thạch bích, bên trong từng hang sóilại xuất hiện từng đôi mắt xanh mơn mởn.
Những ánh mắt kia nhìn hai ba mươi người bọn hắn chằm chằm, hiện ra lục quang, rất âm trầm.
Ô...
Đột nhiên, một tiếng nghẹn ngào trầm thấp vang lên.
Ngay khi mọi người tiến vào chỗ trung ương nhất bên trong, trong động một ngọn núi, một Thiên Lang có hình thể hơn mười mét có bất ngờ xuất hiện.
Toàn thân trên dưới Thiên Lang có lông tóc đen nhánh, nhìn qua như là u linh ban đêm, để người ta cảm thấy e ngại.
Lông tóc sáng trơn bóng, hai mắt xanh mơn mởn, ngạo nghễ ưỡn lên hai lỗ tai, nhếch môi, lộ ra từng dãy răng nhọn bén.
Hiển thị rõ tư thái uy vũ bất phàm của lục phẩm tiên thú,.
- Ha ha, bản vương đều quên, đã bao lâu rồi không có nhân loại dám xông vào thung lũng của Thiên Lang chúng ta, những sâu kiến các ngươi lại dám lại xông tới.
- Giết!
Lang Vương vừa mới mở miệng, Mục Vân rút kiếm, phóng tới Lang Vương.
- Ta đến giết Lang Vương này, các ngươi ngăn cản những con sói khác, đạo lý bắt giặc trước bắt vua, không cần ta nói nhiều.
- Đương nhiên!
- Hiểu rõ.
Lập tức, hơn mười người tản ra.
Trong nháy mắt hơn mười người tản ra, từng con soi ở trong thạch động cũng bắt đầu gầm thét, vọt ra.
trí Tuệ của tiên thú cũng không yếu hơn nhân loại, chỉ là tác phong làm việc đều có truyền thống của mình, khác biệt cùng nhân loại mà thôi.
Nhưng tựa hồ là quy định của thượng thiên.
Người và thú, từ xưa đến nay, không thể hài hòa ở chung.
Nhân loại ghét dã thú hung tàn bá đạo, mà dã thú chán ghét nhân loại xảo trá tàn nhẫn.
Giữa lẫn nhau, tựa hồ vĩnh viễn đều là cừu địch.
Cho nên, bên trong Bích Lạc tiên sơn, đệ tử các đại môn phái đến tôi luyện, gặp phải tiên thú, chữ thứ nhất chính là giết.
Đồng thời, những tiên thú kia gặp được nhân loại, cũng là không nói hai lời chém giết.
Mạnh được yếu thua, bản thân cái từ này đã hình dung dã thú, nhưng ở thế giới của võ giả cũng lại được áp dụng.
Đối với nhân loại mà nói, bọn hắn là chúa tể thế giới.
Đối với tiên thú mà nói, bọn nó cho rằng, mình mới là chúa tể thế giới.
Sát lục, không có lý do! Chỉ có mạnh yếu.
Lập tức, hai phe giao thủ, tràng diện trở nên huyết tinh.
Mục Vân rút kiếm mà ra, lao thẳng đến Lang Vương.
Thiên Lang nhất tộc, từ trước đến tuân theo sói đầu lĩnh, bởi vì thủ lĩnh của bọn hắn chính là vương của bọn hắn, như là thống soái trong vạn quân.
Cho nên, chỉ cần đánh giết Lang Vương, đàn sói tự sụp đổ.
Nếu không, Minh Hạo, Ngọc Thanh Lan bọn hắn, cho dù đến cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, cũng không dám xông vào sói ổ.
Đấu cùng đàn sói, quả thực là muốn chết.
Nhưng đàn sói không có Lang Vương, không có uy hiếp.
Mục Vân nếu nguyện ý tự mình ra mặt giải quyết đại gia hỏa này, bọn hắn đương nhiên mừng rỡ thanh nhàn.
Mà trong lòng mấy người kia đều có tính toán, bọn hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Mục Vân này như thế nào chém giết Lang Vương.
Cho dù trảm thủ không thành công, bọn hắn cũng có thể bình yên rút lui.
Mục Vân giờ cũng hiểu rõ ý nghĩ của đám người này.
Cho nên, Thiên Lang trong mắt hắn đã là tử vật.
Mà, người khác xem hắn như cây thương, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bị sai sử.
Dứt khoát, Mục Vân dây dưa cùng Lang Vương.
Kéo!
Mục Vân ngược lại là muốn nhìn một chút, Lang Vương vẫn còn, đám người bọn hắn có thể kiên trì đến loại tình trạng nào.
- Coi ta là thương mà dùng, cũng muốn đánh đổi một số thứ.
Mặc dù hắn không biết Chương Lập và Uy Vũ nói cái gì, nhưng theo kết quả đến xem, hiển nhiên không phải khen Mục Vân hắn.
Hai phe giao chiến, vô cùng huyết tinh.
Dần dần, đệ tử tứ đại môn phái đều có chút chống đỡ không nổi.
- Mục Vân, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Uy Vũ dẫn đầu quát:
- Mau mau giải quyết Lang Vương, chúng ta sắp không chịu được nữa.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại dẫn đầu quát:
- Ngươi cho rằng ta không muốn? Đây là Lang Vương, ta cũng không có hoàn toàn chắc chắn giết hắn.
- Ngươi nếu cảm giác ta không được, ngươi đi lên xem.
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, Uy Vũ bị đánh trở về.
Ngươi cứ đi lên, không được thì đừng nói chuyện.
Uy Vũ mới không nguyện ý lao lên.
Hắn vừa rời đi, những sư đệ Cửu Trọng môn của mình còn không bị đàn sói xé nát.
- Mục Vân, ngươi tốt nhất mau một chút giải quyết Lang Vương, nếu không chúng ta... Rất khó chèo chống!
Thông thiên kiếm phái Lạc Kiếm Tuyết cũng mở miệng.
- Ta đương nhiên biết.
Mục Vân hiện tại một bên giao thủ cùng Lang Vương, vừa quan sát bốn phía.
Nhìn những người kia quả nhiên có tư thế lui giữ, Mục Vân biết, không sai biệt lắm.
- Cửu Thiên Lạc Kiếm Sát!
Đột nhiên, nội tâm một tiếng quát khẽ, Mục Vân bước ra một bước.
Bá bá bá kiếm khí hóa thành từng đạo kiếm mang vọt thẳng ra.
Những kiếm mang kia mang theo kiếm khí mãnh liệt, ẩn chứa kiếm ý, vô cùng sắc bén, lại thêm uy năng trung phẩm tiên kiếm của Hắc Dận Kiếm, một thức này, thanh thế hơn người.
Phốc phốc phốc...
Lang Vương trước đó phong mang vào giờ phút này gào thét một tiếng, phía trên da lông đen nhánh hiện ra vết kiếm, toàn bộ thân thể ầm vang một tiếng té ngã trên đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Mục Vân cấp tốc tới gần, thu thú hạch vào túi, sau đó thở hồng hộc, đứng tại chỗ, Hắc Dận Kiếm cắm trước người, bày ra một bộ dáng thở hồng hộc, mệt nhọc quá độ phù phiếm.
Mà lúc này, trong bầy sói không có Lang Vương, những Thiên Lang này giống như kẻ liều mạng, hoảng hốt chạy bừa chạy trốn.
Cho tới giờ khắc này, Minh Hạo, Ngọc Thanh Lan, Hàn Độc Túy, Uy Vũ bốn người cũng thở hồng hộc, tiêu hao khá lớn.
Uy Vũ ba bước cũng xiêu vẹo hai bước, đi đến trước mặt Mục Vân, nói:
- Tiểu tử ngươi có phải cố tình, muốn tiêu hao lực lượng của chúng ta, ít một chút sức cạnh tranh.
Mục Vân không nghĩ tới, Uy Vũ này ngược lại đoán đúng mục đích của hắn.
Mặt ngoài, sắc mặt Mục Vân lại tái nhợt, trầm giọng khẽ nói:
- Đừng ngậm máu phun người, bộ dáng của ta, là giả à? Ngươi ta đều là ngũ phẩm Nhân Tiên, ngươi cho rằng cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, đủ để đánh giết Lang Vương?
- Ta chẳng qua có một môn bí pháp, có thể phát ra một kích cường hoành, vừa rồi thi triển qua một lần, hiện tại lần nữa thi triển, đã vượt qua cao nhất, tiên thể bị hao tổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận