Vô Thượng Thần Đế

Chương 1761: Ngươi chết chắc, chết chắc

Phong Nhược Tình cùng Tần Thiên Vũ hai người đã sớm hận không thể Nhậm Cương Cương chết rồi.
Hiện tại đối mặt Dịch Dữ Chi mạnh mẽ hơn bọn họ, sao có thể có thể vì Nhậm Cương Cương trợ giúp nàng báo thù.
Buồn cười! Thật tức cười.
Thiên Hân Nhi nhìn Dịch Dữ Chi, quát:
- Ngươi chết chắc, ngươi chết chắc Dịch Dữ Chi, sẽ có người giết ngươi, một khi hắn biết, ngươi giết huynh đệ của hắn, hắn sẽ để cho ngươi hối hận vì sống trên đời này.
- Hối hận?
Dịch Dữ Chi ha ha cười nói:
- Hai vị cần phải làm chứng cho ta, chính Nhậm Cương Cương muốn chết, ta không có cách nào mới giết hắn, Thiên Hân Nhi thì ta nghĩ đến cảm thụ của Lâu chủ các ngươi, thế nhưng lưu nàng một mạng.
- Dịch sư huynh khoan dung độ lượng, Phong Nhược Tình ta bội phục.
Phong Nhược Tình giờ phút này chắp tay nói.
- Thôi thôi, Thiên Hân Nhi, ta trả lại cho các ngươi, các ngươi cố gắng nhìn, lần này, cũng đừng làm cho nàng xảy ra chuyện gì.
Dịch Dữ Chi vừa dứt lời, đẩy Thiên Hân Nhi lên phía trước, Tần Thiên Vũ tiến lên tiếp được Thiên Hân Nhi.
- Tiểu sư muội...
- Đừng gọi ta sư muội.
Thiên Hân Nhi quát, sắc mặt lạnh lùng.
- Ngươi cần gì chứ?
Trong mắt Tần Thiên Vũ đầy đắng chát.
- Bớt ở chỗ này mèo khóc con chuột giả từ bi, Cương ca chết rồi, trong lòng ngươi hẳn là vui vẻ nhất nhỉ?
Thiên Hân Nhi quát:
- Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, lần này trở lại Thiên Kiếm lâu, Tần Thiên Vũ, ngươi, đời này đừng nghĩ làm được vị trí Lâu chủ.
- Sư muội...
Tần Thiên Vũ vẫn đau khổ nói.
- Đi thôi.
Chỉ là giờ phút này, Dịch Dữ Chi phía trước đã bắt đầu dẫn theo đám người một đường tiến lên.
Nhậm Cương Cương chết rồi, hắn không có tâm tư đi quản ân oán tình cừu của mấy người Thiên Kiếm lâu.
Lần này sở dĩ không có giết Thiên Hân Nhi, cũng là lo lắng đắc tội Lâu chủ Thiên Kiếm lâu Thiên Quân Vũ.
Dù sao Thiên Quân Vũ là Lâu chủ của Thiên Kiếm lâu, Thanh Đồng cấp thế lực, có thể không đắc tội, tận lực không đắc tội.
Một đoàn người đều rời đi.
Mà giờ khắc này một thân ảnh giống như một mảnh lá rụng nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống.
Chính là Mục Vân.
Nhưng Mục Vân hiện tại nắm chặt song quyền, hai mắt đỏ bừng, sát khí lạnh như băng, khiến cho cây cối bốn phía như đóng băng.
- Dịch Dữ Chi! Ngươi! Chết chắc...
Lời nói sâu kín truyền ra, bóng dáng Mục Vân giống như quỷ mị, biến mất không thấy gì nữa...
Mà đổi thành một bên, Dịch Dữ Chi mang theo đội ngũ hơn trăm người tiến lên phía địa phương trên bản đồ đánh dấu.
- Phong Nhược Tình.
- Có sư đệ!
Nghe được Dịch Dữ Chi kêu gọi, Phong Nhược Tình một đường chạy nhanh tới, cười tủm tỉm, giống như một gã sai vặt.
- Thiên Hân Nhi nói, Nhậm Cương Cương có một hảo huynh đệ, hảo huynh đệ này là ai?
Dịch Dữ Chi cười nói:
- Ta ngược lại cũng không phải lo lắng người này, chỉ là nhìn Thiên Hân Nhi có lòng tin, tựa hồ người này... Rất mạnh?
- Dịch sư huynh quá lo.
Phong Nhược Tình lại đột nhiên mỉm cười nói:
- Người này bất quá là gặp vận may thôi, gia hỏa này vốn chỉ là một đệ tử bình thường bên trong Nhất Diệp kiếm phái, một Phàm Thiết cấp thế lực, một đường đi tới, đầu cơ trục lợi, hiện tại đi đến cảnh giới thất phẩm Địa Tiên, bắt đầu bày ra thủ đoạn của mình, mưu toan trở thành phái chủ Nhất Diệp kiếm phái cùng Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, si tâm vọng tưởng.
- Thất phẩm Địa Tiên? Ha ha...
Nghe đến lời này, khắp khuôn mặt Dịch Dữ Chi là ý cười.
Cười to tự tin càn rỡ.
Hắn còn tưởng rằng hảo huynh đệ của Nhậm Cương Cương lợi hại đến mức nào, không nghĩ tới bất quá là thất phẩm Địa Tiên.
Mà bản thân hắn thế nhưng là cảnh giới tam phẩm Thiên Tiên, đứng hàng trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh.
Trong lúc này, chênh lệch sáu phẩm, lại thêm Địa Tiên và Thiên Tiên có bản chất khác nhau, Mục Vân là cái thá gì.
Dịch Dữ Chi triệt để yên tâm.
- Bất quá...
- Bất quá cái gì?
Phong Nhược Tình nhịn không được cười nói:
- Gia hỏa này, tốc độ phát triển cực nhanh, mà lại là Thiên Thánh tư chất.
- Thiên Thánh tư chất?
nụ Cười trên mặt Dịch Dữ Chi dần dần băng lãnh:
- Ta đây ngược lại muốn gặp vị thiên tài Thiên Thánh tư chất này một lần.
Thấy cảnh này, Phong Nhược Tình cười.
Hắn biết, Mục Vân cảnh giới thất phẩm Địa Tiên căn bản không ở trong mắt Dịch Dữ Chi, cũng không tính được thứ gì.
Nhưng nói Mục Vân có thiên phú Thiên Thánh tư chất, Dịch Dữ Chi sẽ không thể coi nhẹ.
Hắn hiểu rõ Dịch Dữ Chi, người này cực kì thích sĩ diện, mà lòng dạ nhỏ mọn, không thể nào để cho mình có một yêu nghiệt nhân tài Thiên Thánh tư chất làm địch nhân của hắn.
Đẩy Mục Vân lên đối lập Dịch Dữ Chi, không thể nghi ngờ là không còn gì tốt hơn.
Mà lúc này, mọi người đi một đường đến vị trí đánh dấu trên bản đồ.
Một đại thụ cao hơn ngàn mét đứng sững ở phía trước.
Nhìn thấy đại thụ, Dịch Dữ Chi cười nói:
- Nơi này, trước đó ta đã cảm giác rất kỳ quái, đáng tiếc không có phát hiện chỗ nào không đúng, nguyên lai có một huyễn trận ở đây.
Hưu hưu hưu...
Dịch Dữ Chi vừa nói dứt lời, đột nhiên, trong rừng rậm phía trước lúc đầu bình tĩnh có lần lượt từng thân ảnh không hiểu thấu xuất hiện.
Lần lượt từng thân ảnh nhìn qua rất chật vật, mà lại tựa hồ đang thử nghiệm cái gì.
- Mẹ nó, không nghĩ tới trong này nguy hiểm như vậy, huyễn trận này có tính sát thương quá lớn.
- Đúng vậy, đáng ghét!
Hai tiếng nói cơ hồ đồng thời vang lên.
Thấy cảnh này, Dịch Dữ Chi sầm mặt lại.
Trước mắt xuất hiện chính là người Tam Cực Thiên Minh.
Đội ngũ ước chừng hơn mười người, nhìn qua có chút chật vật, thế nhưng cũng không bị thương tích gì.
Mà vừa hay hắn nhận biết hai người cầm đầu.
- Tịch Yểm Nguyệt!
- Đấu Lạc Thiên!
Nhìn thấy hai người, sắc mặt Dịch Dữ càng thêm khó coi.
- Nguyên lai là Dịch sư huynh.
Mà nhìn thấy Dịch Dữ Chi, trên mặt hai người treo đầy ý cười.
- Dịch sư huynh, không nghĩ tới trùng hợp đụng phải tại nơi này.
- Là rất trùng hợp.
Dịch Dữ Chi nhìn hai người, sắc mặt âm tình bất định.
- Dịch sư huynh như thế nào đến nơi đây? Chẳng lẽ cũng là phát hiện nơi này có huyễn trận quỷ dị?
Tịch Yểm Nguyệt đi ra phía trước, đối mắt cười thành một khe nhỏ.
- Tịch Yểm Nguyệt, ngươi nói cái gì đó, không thấy được trong tay Dịch sư huynh cầm địa đồ sao? Khẳng định là phát hiện.
Một tên nam tử khác tiếp lời.
- Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên, hai người các ngươi cũng không cần ở nơi này giả mù sa mưa giả vờ giả vịt!
Dịch Dữ Chi quát:
- Ta phát hiện bí mật nơi này, các ngươi nếu dám đi vào trong đó thì cứ theo ta cùng nhau tiến vào.
Nghe đến lời này, Tịch Yểm Nguyệt cùng Đấu Lạc Thiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đầy kinh hỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận