Vô Thượng Thần Đế

Chương 1502: Lưu Ly Xỉ Cự Kình

- Vân huynh, còn có ta đây!
Phàm Vô Ngôn không kịp chờ đợi nói.
- Thiếu không được ngươi!
Mục Vân mỉm cười, trong lòng lựa chọn mấy môn võ kỹ, một cỗ ý niệm bao phủ, truyền thâu đến bên trong não hải Phàm Vô Ngôn.
- Ta truyền tống cho các ngươi tiên pháp, đều chỉ là khẩu quyết tu luyện, không có nội dung thể hiện cố định, cho nên gặp được chỗ tối nghĩa không hiểu, có thể hỏi ta.
- Tốt, không có vấn đề.
Mấy người đạt được tiên pháp, nội tâm vui mừng khôn xiết, bận bịu bắt đầu lĩnh ngộ.
Giờ khắc này, tại thời điểm Mục Vân truyền thâu tiên pháp, giảng giải lý cho mấy người, một bên khác, Thanh Ngọc Nhi lại đứng trước mặt một vị nữ tử thân mang khinh vũ nghê thường màu trắng, quyệt miệng oán trách.
- Hảo hảo, hảo muội muội, ta sai.
Nữ tử váy áo màu trắng cười khổ nói:
- Ai biết truyền tống trận kia không phải đi cùng một đám, thế mà tách ra xa như vậy, cũng may ngươi không sao đâu, nếu không tỷ tỷ thế nhưng là áy náy chết.
- Lừa đảo.
- Không cần tức giận, không cần tức giận.
Nữ tử váy trắng an ủi.
Nhìn đầy đất bừa bộn, nữ tử váy trắng hơi nhíu lông mày, nói:
- Bất quá, ngũ phẩm Nhân Tiên Băng Hỏa Cửu Đầu Xà, các ngươi như thế nào giải quyết?
- Nhược Tâm tỷ tỷ hiểu sai, Băng Hỏa Cửu Đầu Xà cũng không phải chúng ta giải quyết, là một vị đệ tử tam phẩm Nhân Tiên chém giết.
Một nữ đệ tử bên cạnh mở lời.
Tam phẩm Nhân Tiên?
Nghe đến lời này, Liễu Nhược Tâm lại sửng sốt.
- Sao, ngươi lại muốn gạt ta.
- Tỷ tỷ, đúng như thế!
Thanh Ngọc Nhi giờ phút này cũng trả lời:
- Người này tên Mục Vân, cảnh giới tam phẩm Nhân Tiên, hàng thật giá thật, nhưng gia hỏa này rất kỳ quái.
Kết quả, Thanh Ngọc Nhi kể lại đủ loại chuyện từ khi Mục Vân xuất hiện cho Liễu Nhược Tâm nghe.
- Ngươi nói hắn bị Băng Hỏa Cửu Đầu Xà nuốt vào trong bụng, ngược lại để cho Băng Hỏa Cửu Đầu Xà muốn chết không muốn sống?
Liễu Nhược Tâm kinh ngạc nói:
- Mà lúc ở trong bụng rắn, còn làm phần bụng của Băng Hỏa Cửu Đầu Xà vết thương chồng chất?
- Đúng thế, mà từng vết thương kia nhìn qua tựa hồ như là vết kiếm, thế nhưng lại không giống, chỉ là tiểu tử này bị Băng Hỏa Cửu Đầu Xà nuốt vào trong bụng, ta nhìn không thấy thủ đoạn công kích của hắn đến cùng là bộ dáng gì.
- Ừm!
Nhẹ gật đầu, Liễu Nhược Tâm cũng có chút không hiểu.
- Bất quá đáng tiếc, Băng Hỏa Cửu Đầu Xà bị hắn chỉnh lý tự bạo bỏ mình, thú hạch cũng không còn, cũng không thể xem xét, đến cùng là thương thế gì!
Thanh Ngọc Nhi nhìn dấu vết đầy đất trước mắt, thở dài.
- Ngược lại là một gia hỏa rất có ý tứ.
Liễu Nhược Tâm chậm rãi nói:
- Ngươi khoan hãy nói, kẻ này, ta thực sự muốn gặp.
- Nhược Tâm tỷ, Phượng Minh đảng chúng ta thế nhưng xưa nay không tiếp thu nam đệ tử nha.
Thanh Ngọc Nhi hì hì cười nói.
- Tiểu ny tử, lại dám đùa bỡn ta.
Liễu Nhược Tâm cười mắng một tiếng, nhìn phía sau, nói:
- Bọn tỷ muội khôi phục một chút, chúng ta tiếp tục đi địa phương khác nhìn một chút, Ngự Thần đại lục, nghe nói có đồ mà Thái Tử muốn, nói không chừng chúng ta vận khí tốt, có thể tìm tới.
- Vật liệu Thái Tử muốn?
Thanh Ngọc Nhi nghe đến lời này, nói:
- Tỷ tỷ, vậy chúng ta đạt được, chẳng phải sẽ đối địch với Thái Tử?
- Vậy thì có cái gì phải sợ?
Liễu Nhược Tâm ha ha cười nói:
- Thái Tử cũng không phải một tay che trời trong Nhất Diệp kiếm phái, sư tỷ chúng ta cũng không sợ hắn, nếu chúng ta đạt được, nếu vô dụng với sư tỷ, đến lúc đó sư tỷ có thể thương lượng với Thái Tử, nếu hữu dụng với sư tỷ, vật kia, đương nhiên sẽ thuộc về sư tỷ.
Thanh Ngọc Nhi đương nhiên nghe ra được, sư tỷ trong miệng Liễu Nhược Tâm chính là đảng tụ của các nàng.
Đám người thu thập thỏa đáng, đồng loạt rời đi nơi đây.
Mà cùng lúc đó, phía trên thảo nguyên, Mục Vân đã dẫn theo bốn người Lâm Chi Tu lần nữa đi đường.
Lần này, năm người cũng không nóng nảy.
Cũng không biết địa phương Băng Hỏa Cửu Đầu Xà nói tới là thật hay giả, Mục Vân không được biết.
Còn nữa, Ngự Thần đại lục đến cùng lớn bao nhiêu, hắn cũng không biết, mà núi cao vạn trượng kia, nếu như thật tồn tại, những người khác, cũng chưa chắc không nhìn ra kỳ quặc trong đó.
Mấy người dứt khoát từng bước tiến lên, nhìn có thể tìm tới vài chỗ khác, điều tra một phen hay không.
Xuyên qua thảo nguyên, một hồ nước to lớn xuất hiện trước mặt năm người.
Hồ nước rộng lớn, một ánh mắt căn bản không nhìn thấy bờ.
Trên mặt hồ, gợn sóng nhộn nhạo, thanh phong từ từ, nước hồ trong suốt, như một tấm gương nổi lên gợn sóng, xinh đẹp như vẽ.
- Không nghĩ tới phía trên đại lục tàn tạ này còn có dị cảnh như thế.
Lâm Chi Tu tán thưởng không dứt.
- Đại lục tàn tạ, chỉ là tồn tại lịch sử quá xa xưa, linh khí phía trên đại lục bị hấp thu hầu như không còn, dần dần bị hao mòn, nói không chừng Ngự Thần đại lục mấy chục vạn năm trước là một khối đại lục tiếng tăm lừng lẫy thiên địa, thậm chí là thánh địa tiên gia.
Mục Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi nói:
- Bất kỳ tồn tại gì đều chịu không được thời gian làm hao mòn, chỉ có thiên địa mới là vĩnh hằng.
- Đúng vậy, tiên nhân chúng ta, cũng bất quá mạnh hơn võ giả một chút thôi, thời gian đến, vẫn như cũ miễn không được phần cuối của nhân sinh.
Mấy người đứng trước hồ nước, nhìn hai bên, nhìn nhau cười một tiếng, muốn xông vào hồ nước, tiếp tục tiến lên phía trước.
Gió nhẹ thổi tới, bay thẳng vào gương mặt, mát mẻ thanh thản không nói nên lời.
Nơi này đúng là tiên cảnh.
Năm người uyển chuyển lưu luyến phía trên hồ nước.
- Mục huynh, từ khi đến Tiên giới, ta chưa từng có rảnh rỗi hài lòng qua như thế.
Phàm Vô Ngôn ha ha cười nói.
- Tiểu tử ngươi, hiện tại rảnh rỗi đến hài lòng, thế nhưng phải cẩn thận, một hồi đừng xuất hiện yêu thân gì nha.
Lâm Chi Tu cười nói:
- Hồ này có diện tích rộng lớn, nhìn từ bề ngoài, rất bình tĩnh, thế nhưng vụng trộm đến tột cùng ẩn tàng bao nhiêu nguy cơ, ai có thể biết.
- Cái miệng quạ đen của ng...
Phanh...
Lâm Chi Tu vừa dứt lời, mặt ngoài hồ nước bình tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng phanh.
Trong nháy mắt tiếng vang nổ tung, một cái đuôi lớn trọn vẹn hơn trăm mét từ trong mặt hồ đập lên.
- Cẩn thận!
Thấy tình cảnh này, Mục Vân chém ra một kiếm.
Thổi phù một tiếng, cái đuôi lớn bị chặt xuống, máu tươi chảy ngang.
Ô ô tiếng kêu thảm thiết phối hợp với hồ nước bị nhuộm đỏ, tăng thêm mấy phần hương vị dữ tợn.
Tình cảnh này, quả thực để người cảm thấy khủng bố.
- Đã bảo ngươi không nên nói bậy.
Phàm Vô Ngôn giờ phút này cũng chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Còn tốt Mục Vân phản ứng mau, bằng không mấy người bọn hắn thật sự gặp phải tao ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận