Vô Thượng Thần Đế

Chương 1783: Tình huống càng phức tạp

Hai người bây giờ còn có thể đàm tiếu, vọt thẳng vào sâu bên trong.
Nhưng tình huống hiện tại tựa hồ trở nên càng thêm phức tạp.
Dựa theo Thiên Hân Nhi nói, bọn hắn trước đó đi tới căn bản không dẫn động đám thằn lằn to lớn này.
Vậy chỉ có thể nói, bọn hắn lần đầu tiên đến, đã để thằn lằn to lớn bên trong vùng núi này phát hiện ra mình.
Mà tới hiện tại, đám người Diệp Vô Tình và Giang Diễm xuất hiện, thì để cho những con vật khổng lồ này từ cảnh giác, biến thành bảo vệ.
Như thế, chỉ sợ trong này... Thật sự có bí mật gì đó.
Mục Vân không thể không nói hai gia hỏa can đảm hơn người.
Đám người phi tốc tiến vào, Mục Vân đi theo ở sau lưng mọi người, đi vào sâu trong sơn mạch.
Trong khi lao vùn vụt về phía trước, trong lòng Mục Vân lại run lên.
Vị trí hắn hiện tại quá gần đám người.
Nhưng cảnh tượng trước mắt để những người kia đoán chừng sẽ không chú ý tới mình.
Từng hỏa tích dịch bốn trảo thân hình to lớn đang bò với tốc độ cực nhanh phóng tới đám người.
Đám hỏa tích dịch to lớn bị tiếng gào thét kia kinh động, con nào con nấy chạy như bay đến.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân run lên.
Bọn gia hỏa này chồng chất cùng một chỗ, quả thực như từng núi nhỏ trăm mét di động, hắn nhìn thấy đều cảm giác tê dại da đầu.
Phía trước, tình huống của những đệ tử Tam Cực Thiên Minh cũng không tốt hơn hắn.
Giang Diễm và Diệp Vô Tình ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng khẽ giật mình.
Nhưng hai người hiển nhiên không muốn lui lại, chạy như bay đến phía trước.
Bá bá bá...
Một màn để người kinh ngạc bất ngờ phát sinh.
Giờ khắc này, những hỏa tích dịch to lớn kia căn bản không để ý tới bọn hắn.
Chỉ vòng qua đám người, lao vùn vụt rời đi.
Thấy cảnh này, tâm thần Mục Vân khẽ động, toàn thân cao thấp tràn ngập ra hỏa diễm, điều tiết nhiệt độ xung quanh bản thân bằng sơn mạch xung quanh.
Tốc độ chậm lại, Mục Vân bay lượn trên đỉnh đầu đám thằn lằn bốn trảo.
Quả nhiên, đám thằn lằn căn bản nhìn cũng không nhìn hắn.
- Hô...
Trong lòng hơi thở ra một hơi, Mục Vân tăng tốc, đuổi kịp đám người phía trước.
Trong lúc như có như không, Mục Vân thủy chung duy trì khoảng cách nhất định, không cho tiếp cận.
Thời gian không đến một khắc đồng hồ, thân ảnh đám người giống như xuất hiện sơn mạch ở bên trong.
Xung quanh là núi cao liên miên, mỗi một ngọn núi đều cao hơn vạn mét.
Mà từng ngọn núi quay xung quanh thành một vòng bên ngoài của hỏa sơn vạn mét, khu vực hạch tâm có một hỏa sơn cao tới ba vạn mét, không ngừng phun ra nham tương, khói lửa bay bốn phía.
Trên đỉnh Hỏa Diệm Sơn, nham tương thuận theo sơn mạch chảy xuống như dòng nước, hình thành một đạo hồ nước nham tương ở xung quanh, khí tức cực nóng sôi trào từ bên trong hồ nham tương.
Thấy cảnh này, không chỉ Mục Vân, Diệp Vô Tình và Giang Diễm hai người cũng nhìn nhau, ánh mắt lộ ra rung động.
Thực sự là... Quá tráng lệ.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt rung động.
Ánh mắt Mục Vân rơi vào tình cảnh ở phía trước người lại có thể nhìn thấy, trong nham tương tựa hồ không có vật gì, toàn bộ phun ra nham tương, trung ương rỗng ruột.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi thở ra một hơi.
Xem ra, mấy người Nhậm Cương Cương có thể bị đám người Dịch Dữ Chi bức bách nhảy vào trung ương, biến mất không thấy gì nữa.
Nơi đây tràn ngập cảm giác quỷ dị, mấy người chưa hẳn bỏ mình.
Cần đi vào nham tương bên trong dãy núi để tìm tòi hư thực.
Mà Diệp Vô Tình và Giang Diễm cũng phát hiện bên trong chủ phong không giống bình thường.
- Xem ra, lần này cần phải mạo hiểm lớn rồi.
Giang Diễm mỉm cười nói:
- Nơi này, cũng không phải nói đi vào liền đi vào, nói đúng ra, chúng ta... Nên cẩn thận mới tốt.
- Thế nào? Không phải mới rồi ngươi đã nói, nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại à? Hiện tại chẳng lẽ lo lắng?
Diệp Vô Tình hơi hơi cười nói:
- Không cần phải lo lắng, chúng ta bây giờ đã đi đến một bước này, vậy liền...
Diệp Vô Tình vừa dứt lời, bước ra một bước, thân ảnh di động, vọt về phía đỉnh núi.
Thấy cảnh này, Giang Diễm cười khổ.
Gia hỏa này xưa nay đều như vậy, không thể bình tĩnh được chút nào.
Giang Diễm nhìn đám người phía sau, nói:
- Lần này các ngươi đi theo ta đến đây, ta lẽ ra phải bảo vệ các ngươi chu toàn, bất quá phía trước đến cùng là cái gì, ta cũng không xác định, có khả năng không cách nào bảo vệ được các ngươi, nếu như các ngươi nguyện ý đi theo thì theo, cảm giác quá mức nguy hiểm, cũng có thể lưu lại nơi này chờ.
- Giang sư huynh nói gì vậy!
Một tên đệ tử cười ha hả nói:
- Chúng ta đi theo Giang sư huynh tới đây, tự nhiên muốn lấy được thành tựu, e ngại nguy hiểm mà co vòi, đó mới là hèn nhát.
- Đúng vậy, tu tiên một đường, lúc nào không tràn ngập nguy cơ? Một bước vô ý, đạo tiêu bỏ mình, chúng ta tự nhiên có giác ngộ.
- Ừm, không trải qua mưa gió, có thể nào tôi luyện thành thép.
Đông đảo đệ tử kích động.
Thấy cảnh này, Giang Diễm gật đầu.
- Đã như vậy, vậy chúng ta cứ nhìn bên trong nham tương đến cùng tồn tại cái gì.
Giang Diễm vừa dứt lời, thả người nhảy lên.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, lần lượt từng thân ảnh nhảy vào trong miệng nham tương ở sơn phong trung ương.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi.
Chờ đợi một lát, Mục Vân chậm rãi đứng dậy, nhìn ngọn núi kia.
- Nhậm Cương Cương, ngươi cũng không thể dễ dàng như vậy liền chết, nếu không... Ta giờ hiểm không không hay sao.
Bá...
Ngay sau dó, Mục Vân tiến vào phía trên sơn phong trung ương.
Trong lúc lao vùn vụt, Mục Vân đứng ở trên không mới phát hiện, khu vực hạch tâm trong ngọn núi có một thông đạo thẳng tắp, thông đến bên trong núi.
Thấy cảnh này, Mục Vân lần nữa thở ra một hơi.
- Nhảy!
Cuối cùng, bốn đạo thiên hỏa ngưng tụ bốn phía thân thể, Mục Vân thả người vào bên trong sơn phong.
Rầm rầm rầm...
Trong chớp nhoáng, hỏa diễm lao nhanh, thiên hỏa gào thét, Mục Vân cảm giác một cỗ lực lượng đè ép cường hoành, từ xung quanh truyền ra.
Nham tương bắt đầu hội tụ từ dưới đáy sơn phong lên phía trên, toàn bộ sơn phong trống rỗng, mà những nham tương kia thì hoàn toàn gần sát sơn phong, trong đó chừa lại một thông đạo ó đường kính khoảng trăm mét.
Nhưng thông đạo đường kính trăm mét lại mang theo lực đè ép rất mạnh, làm cho không người nào có thể tiếp nhận.
Cũng may quanh người Mục Vân còn có bốn thiên hỏa vây quanh, mới để cho hắn có thể tiếp nhận cưỡng bách áp lực mạnh kiểu này.
Không biết những đệ tử Tam Cực Thiên Minh phía trước đến tột cùng như thế nào chịu đựng lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận