Vô Thượng Thần Đế

Chương 3729: Thanh Giáp Cự Ngoan (1)

- Chỉ hy vọng chúng ta không đụng phải hắn.
- Không sao đâu, chúng ta có nhiều dong binh che chở như vậy, còn sợ cái gì.
Những người xung quanh nói chuyện trên trời nói đất, đều rất có hứng thú.
Bình thường mọi người tranh đấu gay gắt, chém giết thảm thiết, nhưng lúc này, tất cả đều hòa khí, tranh bảng đại chiến sắp tới, mọi người cho dù có ân oán gì, đều sẽ tạm thời buông xuống, có cừu hận gì, chờ thịnh hội chấm dứt lại tính sổ cũng không muộn.
Thuyền buồm dần dần tiến vào biển sâu, một ngày sau, đã đi đến vùng biển sâu, trời đất vốn là gió hòa mặt trời, lúc này đã trở nên phi thường nguy hiểm, cả bầu trời, hoàn toàn tối tăm xuống, mây đen phủ đỉnh, mưa to trút xuống.
Trên mặt biển, sóng biển cuồn cuộn, không ngừng lay động, mưa to đập vào mặt, cả tòa thuyền đều đang lắc lư.
Mà xung quanh thiên địa linh khí, cũng là trở nên phi thường hỗn loạn, ở loại khí hậu này muốn phi hành, quả thực là chịu chết.
Mục Vân ngồi trong khoang thuyền nghỉ ngơi, tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ, thế nhưng thấy được một bóng người, nhanh chóng lướt qua.
Đạo thân ảnh này, bàng bạc như thế, khí tức ngập trời, hắn lướt qua, khơi dậy kinh thiên hãi lãng, mặc cho xung quanh mưa to trút xuống, sấm chớp, cũng không cách nào lay động đạo thân ảnh này mảy may.
- Các ngươi mau xem, là Hạo Thiên Đại Thánh.
Tất cả những người trên thuyền đều hét lên.
Đạo thân ảnh này, chính là đệ nhất chân truyền đệ tử Cửu Đỉnh thương hành, Hạo Thiên Đại Thánh.
Hạo Thiên Đại Thánh một mình, ở trong cuồng phong bạo vũ lướt qua, thiên địa phong vũ cuồng liệt hơn nữa, cũng không cách nào lay động thân ảnh của hắn.
Ồ lên...
Trong lúc bất chợt, một hải quái thật lớn từ trên mặt nước bay ra, xem ra hướng Hạo Thiên Đại Thánh đánh tới.
- Trấn!
Hạo Thiên Đại Thánh khí định thần nhàn, búng tay lên, một đạo trấn họa nguyền rủa bao phủ xuống.
Con quái vật biển kia, bị trấn họa nguyền rủa trấn áp, thân thể bị đè bẹp, dẹt thành một tờ giấy, hóa thành một bức họa, vừa rồi còn là quái vật giương nanh múa vuốt, lúc này đã trở thành tàn thú trong tranh.
- Là Trấn Họa nguyền rủa, thủ đoạn thật lợi hại.
Tất cả mọi người đều tán thưởng, Hạo Thiên Đại Thánh quả nhiên là phong phạm cao thủ, tiện tay bắn ra, liền đem hải quái trấn áp thành họa, mà tốc độ bản thân hắn, không có chút yếu bớt, vẫn như cũ chạy nhanh về phía trước.
Trong lúc bất chợt, Hạo Thiên Đại Thánh quay đầu lại, Mục Vân cảm thấy được ánh mắt của hắn.
Hai người bốn mắt chạm vào nhau, Mục Vân nhất thời cảm thấy ánh mắt đau đớn, giống như bị hai thanh lợi kiếm cắm vào trong tròng mắt.
Khí tức của Hạo Thiên Đại Thánh, đúng là cường hoành đến cực điểm, cách không một ánh mắt, đều có thể giết địch đả thương người, nếu như không phải Mục Vân đã thăng cấp đến Đại Thánh, ánh mắt Hạo Thiên Đại Thánh này, đã đâm thủng đầu hắn.
Hắn chớp chớp mắt, thu hồi ánh mắt, Hạo Thiên Đại Thánh này, quả nhiên lợi hại, may mắn nơi này là địa giới Bồng Lai tiên đảo, Hạo Thiên Đại Thánh cũng không dám động thủ lung tung, nếu không, chắc chắn sẽ bị Bồng Lai tiên tử trách tội.
- Ta nếu mà cùng Hạo Thiên Đại Thánh đánh nhau, không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng hắn muốn giết ta, cũng không có khả năng.
Mục Vân bình tĩnh lại, hắn lúc này tấn chức đại thánh cảnh giới, Hạo Thiên Đại Thánh muốn giết hắn, đã không dễ dàng như vậy.
Con tàu tiếp tục đi về phía trước, mưa gió vẫn chưa lắng xuống, hơi nước đập vào mặt.
Bỗng nhiên, Mục Vân từ trong hơi nước, ngửi được một mùi tanh hôi.
Toàn bộ con tàu, đột nhiên rung chuyển dữ dội.
- Không tốt, có yêu thú.
Có người hét lên.
Mục Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ, là một con hải quái mặc giáp xác màu xanh.
- Thanh Giáp Cự Ngoan.
Sắc mặt Mục Vân đột nhiên biến đổi, con quái biển này, bộ dáng không khác gì rùa, trên người cũng có một cái vỏ lớn nặng nề, toàn thân xanh thẳm u ám, trên vỏ phủ đầy từng cây gai nhọn thông thiên.
Đây là một trong những Thánh thú thượng cổ, Thanh Giáp Cự Ngoan.
Ngoan giả, đại quy giả.
Con Thanh Giáp Cự Ngoan này có hình thể khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng nổi, cả con tàu cao năm tầng, nhưng dưới thân hình Thanh Giáp Cự Ngoan làm nổi bật, cả con tàu giống như đồ chơi, có vẻ buồn cười nhỏ bé.
Con Thanh Giáp Cự Ngoan này cao gần năm mươi thước, thân hình dài rộng đều có mấy trăm thước, thật sự quá khổng lồ, khổng lồ đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Trong thập đại Thánh thú thượng cổ, Thanh Giáp Cự Ngoan là hình thể lớn nhất, lớn đến mức khủng bố.
- Một đám khốn kiếp, dám quấy nhiễu địa bàn của bổn tọa, các ngươi đều muốn chết.
Thanh Giáp Cự Ngoan gầm lên, tiếng rống quả thực kinh thiên động địa, âm lãng cực lớn trùng kích ra ngoài, khơi dậy sóng to gió lớn ngập trời.
Nó huy động móng vuốt, lay động lâu thuyền, cả thuyền đều lắc lư, nếu như không phải có pháp trận đặc thù thủ hộ, chỉ sợ thuyền đã tan rã.
- Nhảy thuyền, tất cả đều nhảy thuyền cho ta! Nếu các ngươi không muốn chết, ngay lập tức nhảy thuyền.
Thuyền trưởng ra lệnh cho người khác nhảy thuyền chạy trốn.
Trên thuyền mặc dù có không ít dong binh hộ vệ, nhưng đây là phòng bị hải tặc cùng quái thú bình thường, đụng phải loại quái vật Thánh thú khủng bố như Thanh Giáp Cự Ngoan, không có chút tác dụng nào.
Mọi người trên thuyền, cũng đều nhảy thuyền thoát thân.
Mục Vân cũng đi ra ngoài, đã thấy ở trên boong tàu, khắp nơi đều người hỗn loạn chật chội.
Có một thiếu nữ, đứng trên boong tàu, vẻ mặt mờ mịt, trên người nàng mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, mưa to làm ướt quần áo của nàng, thân thể yếu ớt của nàng lộ ra, có vẻ điềm đạm đáng thương.
Tóc của cô, là một màu bạc rất đẹp, làn da đẹp như tuyết, hai tai nhọn, từ giữa tóc của cô nổi lên.
Nàng dĩ nhiên là một thiếu nữ tinh linh.
- Khắc Lỵ Tư!
Mục Vân nhận ra nàng, nhất thời chấn động.
Tinh linh thiếu nữ này, là Ám Dạ tinh linh, là muội muội của Kiệt Tây Tạp, Khắc Lỵ Tư.
Mục Vân hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ ở chỗ này đụng phải Khắc Lỵ Tư.
Hơn nữa nhìn bộ dáng mờ mịt luống cuống của Khắc Lỵ Tư, nàng tựa hồ là một mình, có vẻ rất đáng thương.
Mục Vân nhìn thấy bộ dáng nghèo túng đáng thương của nàng, vội vàng đi lên, nhẹ giọng nói:.
- Này, Khắc Lỵ Tư, ngươi tại sao lại ở đây, tỷ tỷ ngươi đâu?
Khắc Lỵ Tư nhìn thấy Mục Vân, có chút sợ hãi lui về phía sau hai bước, không nói một lời.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.
Mục Vân sờ sờ tóc Khắc Lỵ Tư, hắn rất muốn biết, Kiệt Tây Tạp chạy đi đâu, chẳng lẽ thật sự bị Vũ Vô Đạo giết chết?
Vũ Vô Đạo nói đã đem Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ bầm thành vạn đoạn, Mục Vân không tin, nhưng hắn ở trong Tuyệt Địa, cũng không đụng phải Kiệt Tây Tạp, cũng không biết nàng chạy đi đâu.
- Tỷ tỷ không thấy đâu, ta cũng không biết nàng đi đâu, người của Tử Linh công hội, đem toàn bộ người của chúng ta giết sạch, ta chạy ra, ngươi có nhìn thấy tỷ tỷ ta hay không?
Vành mắt Khắc Lỵ Tư đỏ bừng, nhưng quật cường không khóc, kéo tay Mục Vân.
Mục Vân âm thầm kinh hãi, không ngờ người của Ám Dạ tinh linh lại bị Tử Linh công hội tàn sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận