Vô Thượng Thần Đế

Chương 1801: Không ngại giết ngươi (2)

Mục Vân này căn bản không giống nhất phẩm Thiên Tiên bình thường, Luân Động Thương nói không sai, gia hỏa này... Không thể dùng cảnh giới để cân nhắc.
- Hiện tại, có thể nói cho ta, Luân Động Thương ở nơi nào chưa?
Mục Vân nhìn Tần Dương, phía trên Hắc Dận Kiếm mang theo vết máu, lạnh lùng hỏi.
- Nếu như ngươi không muốn nói, ta không ngại giết ngươi, tiếp tục tìm tìm hắn...
- Ta nói, ta nói.
Tần Dương hoảng sợ.
Thân thể của hắn bị Mục Vân đánh trọng thương, một kiếm kia đánh lén, mặc dù là không muốn mệnh hắn, nhưng lại đâm Nguyên Anh hắn bị thương.
Nguyên Anh bị hao tổn, thực lực của hắn cũng giảm bớt trên phạm vi lớn.
Nhất kiến thức Mục Vân vừa rồi công kích cường hoành, nào còn có năng lực tiếp tục giao chiến cùng Mục Vân.
Hắn hiện tại chỉ muốn tên sát tinh Mục Vân này mau chóng rời đi.
- Ở đâu?
- Luân Động Thương phát hiện một nơi có khí tức quỷ dị, hắn ở nơi đó dốc lòng tu hành, muốn thu lấy cơ duyên kia.
Tần Dương chỉ về đằng trước, nói:
- Từ nơi này đi thẳng về bên trái, đi ngang qua ngã tư thứ hai, có một gian tửu lâu, trên cửa có chiêu bài viết chữ bằng máu, hắn ở chỗ đó.
- Nếu như nói láo...
- Ta hiểu rõ, hiểu rõ.
Nhìn thấy Tần Dương lộ ra vẻ hoảng sợ, khóe miệng Mục Vân toát ra ý cười, không lên tiếng nữa, quay người rời đi.
Nhưng không bao lâu, phía sau truyền đến Tần Dương tru lên như mổ heo.
Mục Vân hiểu rõ, Tần Dương đã bị hắn tổn thương Nguyên Anh, một thân thực lực biến mất bảy tám, những đệ tử Thiên Dược minh kia biết nên làm như thế nào...
Tràng diện đầy mái, Xảo Tâm Ngữ giờ phút này đã thay đổi một bộ quần áo.
Nhìn Tần Dương ngã vào trong vũng máu, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Xảo sư tỷ, ngươi không sao chứ?-
Nhạc Du đi lên phía trước, nhìn Xảo Tâm Ngữ, tự trách nói:
- Đều tại chúng ta không...
- Không trách các ngươi.
Xảo Tâm Ngữ nhìn về phía trước, nói:
- Còn tốt, chúng ta không có ra tay với gia hỏa kia, nếu không, chỉ sợ khi vào thành thì chúng ta đã chết.
- Đúng vậy.
Nhạc Du cũng nghĩ mà sợ nói:
- Mấy người chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của gia hỏa này, cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, vậy mà có lực bộc phát cường hoành như thế, gia hỏa này... Kiếm thuật cũng rất đáng sợ.
- Hảo, bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này.
Xảo Tâm Ngữ lần nữa nói:
- Đám người lần này tiến vào nơi này, mỗi một người đều là thiên tài, chúng ta hơi không chú ý có thể có thể táng thân ở đây, ta nghe nói Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình hai người cũng đã chết rồi, Thiên Kiếm lâu hiện tại chính là Mục Vân cầm đầu.
- Lần này, các ngươi cũng phải biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nếu như chúng ta không thể tăng thực lực lên, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác tùy ý nghiền chết như con kiến.
- Vâng!
- Không nên ở nơi đây lâu, chúng ta mau chóng rời đi, nếu không, Tam Cực Thiên Minh Tần Dương chết, phiền phức tìm tới trên người chúng ta, vậy không tốt.
- Rút!
Hơn mười thân ảnh nhanh như chớp rời đi.
Mà lúc này một bên khác, Mục Vân lại đứng bên ngoài tửu lâu có bảng hiệu chữ màu đỏ.
Hơi thở ra một hơi, Mục Vân bước vào trong đó.
Trong nháy mắt, cảm giác trời đất quay cuồng đập vào mặt.
Khí tức âm lãnh khuếch tán ra, trong khí tức âm lãnh xen lẫn mùi máu tanh băng lãnh...
Mục Vân chỉ cảm thấy mùi huyết tinh đập vào mặt để hắn không thể thở nổi.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng kinh ngạc.
Đây là tình huống như thế nào?
Không bao lâu, khí tức âm lãnh từng bước khuếch tán ra.
Huyết mạch bên trong thân thể Mục Vân không tự chủ được bắt đầu ngưng tụ.
Loại cảm giác này rất quỷ dị.
Hưu...
Mà trong lúc Mục Vân kinh ngạc, một tiếng xé gió nhỏ xíu lao thẳng tới gò má.
Khí tức sát phạt nháy mắt khuếch tán ra.
Bàn tay Mục Vân vung lên, khí tức âm lãnh tán loạn.
Mục Vân hiện tại vô cùng trấn định, một tay vung ra, ba đạo chỉ ấn ầm vang giết ra.
Đông...
Tiếng trầm muộn vang lên, Mục Vân không ngừng rút lui.
Trong lúc lui lại, Mục Vân càng thêm thấy rõ trước người đến cùng gây nên vật gì.
Kia là một giọt máu, mà xung quanh giọt máu lại bị một ấn ký bao vây.
Còn chưa đợi Mục Vân quan sát, giọt máu nổ bể ra.
Trước mặt Mục Vân tràn ngập hỏa diễm, hình thành một vòng phòng hộ.
Nhưng cho dù như thế, lực bạo tạc cường đại cũng khiến cho thân thể của hắn không ngừng lùi lại.
Một chân chống đỡ vào ngưỡng cửa, Mục Vân nhìn về phía trước, bắt đầu cẩn thận.
- Luân Động Thương.
- Mục Vân.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa lóe lên.
Mục Vân lại phát hiện, toàn thân cao thấp Luân Động Thương hiện tại đầy huyết mang quay xung quanh tạo thành một kiện áo giáp màu đỏ ngòm, bao trùm ở mặt ngoài thân thể.
Vẻn vẹn như thế cũng thôi.
Mà áo giáp màu đỏ ngòm kia nhìn qua uy vũ bất phàm, phía trên càng tụ tập từng giọt giọt máu tươi.
- Ngươi lại dám tới tìm ta.
Nhìn Mục Vân, Luân Động Thương sâm nhiên cười nói:
- Xem ra, ta vẫn xem thường ngươi, không nghĩ tới ngươi vậy mà có phách lực như thế.
- Phải nói, là ta xem thường ngươi!
Mục Vân cười nói:
- Năm đó nên giết ngươi, cũng không có nhiều chuyện như hiện tại.
Mục Vân nhìn Luân Động Thương, trong mắt mang theo cảnh giác, bàn tay đặt ở phía trên Hắc Dận Kiếm, mở lời:
- Luân Động Thương, giao Kim Tiên Lệnh ra đây.
- Ngươi quả nhiên thông minh như trước đây.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Luân Động Thương tuyệt không kinh ngạc, nói thẳng:
- Nếu như ngươi có bản lĩnh tới lấy, vậy liền tới đi.
- Nhưng cũng đừng nói ta không có nói cho ngươi biết... Chết rồi, cái gì cũng không có.
- Muốn chết cũng là ngươi.
Mục Vân tiến lên, toàn thân trên dưới vang lên tiếng lốp bốp, nguyên lực tụ tập.
- Cửu U Chỉ!
Điểm ra ba chỉ, tiếng bạo liệt trầm thấp vang lên.
Đông đông đông...
Trong nháy mắt, ba tiếng nổ đùng đoàng vang lên, toàn bộ thân thể Mục Vân lấn tới.
Mà cùng lúc đó, Luân Động Thương không cam yếu thế, cất bước giết ra.
Oanh...
Hai thân ảnh va nhau, song song lập tức lui lại mấy bước, nhưng kỳ quái chính là, lực bộc phát mạnh mẽ như thế mà tửu lâu nho nhỏ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Mục Vân cũng không nghĩ nhiều, lần nữa tiến lên, lực lượng bộc phát.
Hắc Dận Kiếm chém ra một kiếm.
Phanh...
Lực lượng mạnh mẽ để người cảm giác thân thể đều kéo căng.
Luân Động Thương lại vung ra một tay, ấn pháp xuất hiện, ấn ký vuông vức nghiền ép bài trừ kiếm uy của Mục Vân.
Lực lượng ấn pháp của gia hỏa này... càng ngày càng cường đại.
Sớm ở trước đó, Luân Động Thương đã tu luyện lực lượng ấn pháp, thực lực bản thân cường hoành không nói, thủ đoạn càng quỷ dị khó lường.
Mà bây giờ gia hỏa này tựa hồ càng trở nên cường đại.
Lý giải về ấn pháp sâu hơn.
- Mục Vân, ngươi còn tưởng rằng ta là Luân Động Thương trước kia?
Luân Động Thương quát:
- Bước vào đến cảnh giới Tiên Nhân, những năm nay quật khởi, bản năng tiềm chất thân thể ta được tăng lên cực lớn, ta không còn là Luân Động Thương gần đất xa trời kia, mà là Luân Động Thương toả ra tân sinh, ngươi hiểu không?
- Ta hiểu... Cái đầu ngươi.
Mục Vân lại quát khẽ một tiếng, lần nữa giết ra.
Luân Động Thương thoải mái thừa nhận trên người hắn có Kim Tiên Lệnh, vậy đủ để chứng minh, gia hỏa này hiện tại rất tự tin với thực lực mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận