Vô Thượng Thần Đế

Chương 1440: Nhất Diệp kiếm phái (2)

- Được.
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân nghiêm túc, La Thành, La Vân hai người cung kính gật đầu.
Bọn hắn biết, phẫn nộ trong lòng Mục Vân giờ khắc này còn cường thịnh hơn bọn hắn.
Mục Vân đương nhiên phẫn nộ hơn hai người.
Vô Cực Ngạo Thiên hiện nay có thể nói là phụ tá đắc lực của hắn.
Hiện tại, cứng rắn bị Lâm Nhất Thâm và Lâm Phong chém đứt, Mục Vân làm sao có thể không giận.
Nhưng hắn càng biết, bằng vào hắn hiện tại, căn bản không thể làm gì hai ông cháu kia.
Nhẫn nại!
Mục Vân không ngừng khuyên bảo mình.
Trước mắt, cần tiến vào bên trong Nhất Diệp kiếm phái, nhìn trong đó đến cùng có bộ dáng gì.
Nội tâm xuất hiện ý tưởng, Mục Vân mang theo La Thành, La Vân hai huynh đệ rời đi.
Trước mắt, hắn cũng không tính là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chân chính, còn cần làm thủ tục mới có thể chân chính trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Rời khỏi bảo khố, đi tới chỗ dừng chân bên trong Ám Huyền thạch tràng, an bài tốt La Thành, La Vân hai người, Mục Vân tiến vào bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Từ Ám Huyền thạch tràng tiến vào Nhất Diệp kiếm phái cần thông qua một truyền tống trận, Mục Vân nghe ngóng tin tức, đi tới trước truyền tống trận.
- Xưng tên ra!
Trước truyền tống trận, một thân ảnh uể oải đang nằm trên ghế xích đu, không nhịn được nói.
- Mục Vân!
- Làm gì?
- Phụng lệnh Phái chủ, tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, trở thành đệ tử.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, thân ảnh nằm trên ghế đu nhảy lên, đi quanh Mục Vân ba vòng, sau đó đột nhiên cười lên ha hả.
- Liền ngươi? Phụng lệnh Phái chủ tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, trở thành đệ tử?
Nam tử mặc tiên y màu trắng, dáng người hơi có vẻ mập mạp ha ha cười nói:
- Tiểu tử, đừng ở chỗ này chọc cười ta, nên đi chỗ nào thì đi trở về chỗ đó mà chơi, ta không có thời gian dông dài với ngươi.
- Ngươi cũng không cần ở nơi này kéo dài thời gian của ta, ta cũng không có thời gian chơi với ngươi, ta đúng là phụng lệnh Phái chủ.
- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết.
Đệ tử kia nhìn thấy Mục Vân thế mà còn lớn lối, đánh tới một bàn tay, lao thẳng tới Mục Vân.
- Lăn đi!
Thấy cảnh này, Mục Vân xem như hiểu rõ.
Tại nơi này đều là thứ mắt chó coi thường người khác, muốn chứng minh mình, chỉ có thực lực cường đại.
Mục Vân cũng không thèm để ý, bước ra một bước, khí thế toàn thân dâng cao, đấm ra một quyền.
Phanh...
Hai thân ảnh đụng nhau, một tiếng bành vang lên.
Thân thể thanh niên mập mạp lảo đảo một cái, lui lại một bước, phịch một tiếng, nện phía trên chiếc ghế, nện chiếc ghế kia nhão nhoẹt.
- Ngươi...
- Lưu Hàn sư huynh, đừng tức giận, đừng tức giận.
Ngay giờ phút này, một thân ảnh xuất hiện giữa hai người, giữ chặt nam tử mập mạp, thấp giọng nói mấy câu.
Sắc mặt thanh niên mập mạp biến hóa mấy lần, sau đó nhìn Mục Vân, hậm hực nói:
- Đã như vậy, tiến vào đi.
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân loé lên một vòng hào quang, dậm chân đi vào bên trong truyền tống trận.
Nhưng một thân ảnh kia cũng theo sát Mục Vân đi vào.
- Mục huynh.
Nghe người phía sau hô hào tên mình, Mục Vân tuyệt không mở miệng.
- Mục huynh, chờ ta một chút!
Mục Vân không trả lời, người kia lại không quan tâm.
- Lâm Chi Tu!
Mục Vân xoay người, nhìn người kia, mở lời:
- Lâm Chi Tu, huynh trưởng Lăng Phong ngươi và ta xem như kết cừu oán, gia gia ngươi Lâm Nhất Thâm càng hận ta tận xương, ngươi đi gần với ta vì cái gì, nói đi!
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu đỏ mặt.
- Mục huynh, ta cũng không phải bởi vì chuyện này, mới kết giao với ngươi.
Lâm Chi Tu mở lời:
- Trước khi huynh trưởng và gia gia xung đột với ngươi, ta đã nhận biết ngươi, lúc đó, ngươi bất quá là bán tiên, thoi thóp, thế nhưng lúc này mới ngắn ngủi thời gian không đến mấy tháng, ngươi đã là nhất phẩm Nhân Tiên, thậm chí là trên người có kiếm ý, mà lại có thể đánh bại huynh trưởng ta, ta chỉ... Chú ý vào thiên phú cùng thực lực của ngươi.
- Ồ? Thật sao?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại lần nữa nói:
- Đã như vậy, vậy ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, huynh trưởng cùng gia gia ngươi đã tất sát ta, ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng, kết giao với ta, ngày sau, ta bị bọn hắn giết, hoặc bọn hắn bị ta giết, ngươi nên như thế nào?
Mục Vân vừa dứt lời, một bước bước vào bên trong truyền tống trận.
Tại Tiên giới, truyền tống trận lớn nhỏ, nhiều vô số kể.
Nhỏ một chút chính là như Nhất Diệp kiếm phái, từ Ám Huyền thạch tràng tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, khoảng cách bất quá là lộ trình mấy chục vạn dặm.
Mà lớn hơn một chút, chính là như bên trong Tiên giới thập đại vực, bên trong từ một vực đến một vực khác, khoảng cách không chỉ mấy ức dặm.
Bất quá, truyền tống trận càng nhỏ, thời gian truyền tống sẽ càng ngắn, chỉ mấy hơi thở mà thôi, mà truyền tống trận lớn hơn một chút lại cần một ngày thậm chí vài ngày.
Mục Vân bước vào đến bên trong truyền tống trận, Lâm Chi Tu cũng cùng đi theo.
Thấy cảnh này, Mục Vân im lặng.
- Mục huynh, ngươi lại nghe ta nói.
Lâm Chi Tu hô:
- Đây là Diệt Tôn Kiếm của ngươi, ta bây giờ trả lại ngươi, nói thật cho ngươi biết, dù huynh trưởng hay gia gia, bọn hắn đều xem thường ta, bởi vì ta nhân từ nương tay, không thích hợp tu tiên, bọn hắn nói ta sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên chính tay mềm của mình.
- Cho nên bản thân đã bị bọn hắn không yêu thích, hiện tại cũng đã quen.
- Mục huynh, ta gặp được ngươi, cảm giác thân thiết, muốn kết giao bằng hữu với ngươi, hi vọng ngươi có thể lý giải.
- Kết giao bằng hữu với ta?
Mục Vân cười.
- Tốt, cho dù ta tin lời ngươi nói, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta đi giết huynh trưởng Lâm Phong và gia gia Lâm Nhất Thâm của ngươi, ngươi làm sao bây giờ?
- Ta...
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu sững sờ.
- Ngươi yên tâm, dù sao, ta sẽ không để cho bọn hắn giết ngươi.
- Ngươi...
Nhìn Lâm Chi Tu bày ra bộ dáng nghiêm túc, Mục Vân im lặng nói:
- Ngươi thật đúng là... Nhân từ nương tay.
Vừa dứt lời, hai thân ảnh đã xuất hiện trong một căn phòng.
- Giao tiền!
Hai người vừa mới xuất hiện, giọng nói lạnh lùng vang lên ở bên tai.
Lâm Chi Tu không nói hai lời, lấy ra hai viên Nhân Dương Đan, giao đến trong tay một người phía trước.
Nhìn thấy Mục Vân không hiểu, Lâm Chi Tu nói:
- Tông môn tu kiến truyền tống trận, tốn hao cũng rất lớn, lúc nào đều cần giữ gìn, cho nên mỗi lần thông qua, đương nhiên là muốn lấy tiền.
Lôi kéo Mục Vân, Lâm Chi Tu lại lần nữa nói:
- Mục huynh, lần này, ta mang ngươi nhìn Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, ngày sau ngươi cũng là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, chúng ta dùng sư huynh đệ xưng hô đi.
Nghe đến lời này, Mục Vân tuyệt không mở miệng.
Lâm Chi Tu lôi kéo Mục Vân, rời khỏi đại điện, hai thân ảnh xuất hiện trước điện khác.
Nhìn phong cảnh như vẽ đầy khắp núi đồi, Mục Vân cảm giác nội tâm dâng lên một cỗ cảm giác phóng khoáng.
Cái này mới thật sự là Tiên giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận