Vô Thượng Thần Đế

Chương 2198: Tiểu xà bốn chân

- A...
Đột nhiên, trong sơn động vang lên một tiếng kêu thảm thiết, bàn tay Bạch Nham chảy đầm đìa máu tươi, bị đẩy ra, sắc mặt tái nhợt.
- Chuyện gì xảy ra?
Hà Doãn đi lên phía trước, trầm giọng quát.
- Hà sư huynh, nữ nhân này, muốn giết ta, thừa cơ chạy trốn!
Hai tay Bạch Nham chảy đầm đìa máu tươi, phẫn nộ quát.
Cũng may hắn là lục phẩm Kim Tiên, nếu không Nguyên Thanh Thanh đánh một kích này đã muốn hai tay hắn.
- Chính ngươi làm trò, bây giờ vu hãm ta?
Nguyên Thanh Thanh nói:
- Nếu ta muốn chạy, trong nháy mắt chặt hai tay ngươi đã chuẩn bị chạy.
Nghe đến lời này, mọi người đều nhìn Bạch Nham.
Lúc này, ai cũng hiểu Bạch Nham làm những gì.
- Bạch Nham, ngươi...
Tê tê...
Tê tê...
Văn Vũ vừa định mở miệng, trong sơn động đột nhiên vang lên tiếng tê tê.
Theo tiếng vang lên, một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập ra.
- A...
Đột nhiên, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người điều tra hồn thức chỉ phát hiện, một tên đệ tử bị một đầu cự mãng, nuốt vào bụng.
- Thôn Thiên Vân Mãng.
Hà Doãn kinh biến.
- Tất cả mọi người, tiếp tục đi tới, nhanh.
Hà Doãn vừa dứt lời, mọi người nào còn dám dừng lại, tăng tốc, riêng phần mình chạy trốn.
Tần Hàn hiện tại lại thấp giọng nói:
- Mọi người cẩn thận, Thôn Thiên Vân Mãng chính là tiên thú kim cấp huyết mạch, mặc kệ thứ gì, chỉ là nuốt vào, bị nuốt, hẳn phải chết không nghi ngờ, hiện tại Thôn Thiên Vân Mãng xuất hiện, chính là thời khắc hỗn loạn, tìm cơ hội, chạy đi.
- Ừm!
- Hiểu rõ.
Đám người hiện tại đang lo lắng sẽ không có loạn đây.
Hiện tại xuất hiện nhiễu loạn, vừa đúng.
- Phế vật ngươi.
Hà Doãn nhìn Bạch Nham, phẫn nộ quát:
- Thôn Thiên Vân Mãng thích nhất mùi máu tươi, tiểu tử ngươi muốn chơi nữ nhân, bên ngoài không phải còn nhiều?
Bạch Nham hiện tại không dám phản bác, vội vàng nuốt vào một viên tiên đan, khôi phục hai tay bị thương.
Một hồi nếu có đại chiến, nếu hắn không dùng hai tay, thực lực nhất định giảm phân nửa.
Tê tê...
Nhưng hiện tại, từng tiếng tê tê vang lên, càng ngày càng dày đặc, lòng người dần dần run rẩy.
Vù vù...
Tiếng xé gió vang lên, từng Thôn Thiên Vân Mãng vọt ra, giống như nhìn thấy món ngon mỹ vị.
Trong sơn động liên tục vang lên âm thanh đánh nhau.
Từng tiếng ầm ầm lan tràn bên trong sơn động.
- Đi!
Nguyên Thanh Thanh hiện tại mang theo Thịnh Duệ, Cơ Vô Danh đám người đánh tới chỗ sâu.
Lui lại là không thể, Hà Doãn và Văn Vũ đều ở phía sau chờ bọn hắn.
Hiện tại chỉ có tiến lên mới có một chút hi vọng sống.
Tần Hàn hiện tại cũng mang theo tiểu đội đánh tới chỗ sâu.
Thừa dịp hiện tại đệ tử Huyết Sát thần giáo hỗn loạn, không rảnh bận tâm bọn hắn, sớm thoát khỏi bọn trói buộc mới có thể sống sót.
- Đuổi theo, đừng để bọn hắn chạy.
Thấy thế, Văn Vũ ra lệnh, không ngừng xé rách Thôn Thiên Vân Mãng, đuổi vào chỗ sâu.
Tràng diện đại loạn.
Thế nhưng lúc này, hai mươi mấy người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đã bắt đầu tản ra bốn phía.
Thời gian cấp bách, tất cả mọi người lòng mang khác nhau, trốn bán sống bán chết.
Một đuổi một chạy, tràng diện tựa hồ có phần khó mà khống chế.
Cho dù Văn Vũ và Hà Doãn là thất phẩm Kim Tiên, thế nhưng bị Thôn Thiên Vân Mãng ngăn cản, cũng khó mà duy trì tình cảnh.
Đám người chạy trốn, đám Thôn Thiên Vân Mãng một đường đi theo.
Mà giờ khắc này, Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người cũng theo sát.
- Bọn gia hỏa này chạy ngược lại rất nhanh.
Mục Vân nhìn thi thể đầy đất, nói:
- Chỉ sợ gặp được nguy hiểm, Tâm nhi, cẩn thận.
- Ừm!
Hai người lần nữa đi về phía trước.
Mà theo không ngừng xâm nhập, dần dần, cửa hang phía trước càng ngày càng rộng.
Mà con đường tiến lên lại chia ra làm bốn.
Bốn lối đi, nên đi cái nào?
Mục Vân nhìn bốn lối đi, có chút không nghĩ ra.
Hắn còn không biết, trong sơn động này đến cùng là cái gì.
- Đi đâu?
- Nghe chàng.
Mục Vân không biết nên đi đường nào, chỉ có thể tùy tiện lựa chọn một đầu.
- Phía bên phải, đi.
- Ừm!
Hai thân ảnh biến mất trong đường hầm.
Mà hiện tại, phía trên chỗ giao lộ ngã tư đường đột nhiên xuất hiện từng đạo cái bóng chiếu lấp lánh.
Những tinh điểm chiếu lấp lánh kia tràn ngập cửa hang, bốn lối đi vào hiện tại dần dần tiêu tán, hết thảy, giống như cho tới bây giờ không có tồn tại qua.
Hết thảy xảy ra không tiếng động, người tiến vào thông đạo lại không biết được.
Hiện tại, bên trong bốn lối đi, Tần Hàn mang theo tiểu đội đi một đầu. Nguyên Thanh Thanh, Thịnh Duệ, Cơ Vô Danh, Đấu Phong đám người đi một đầu.
Mà Hà Doãn cùng Văn Vũ dẫn người, cũng đi một đầu.
Vừa lúc, Mục Vân đi một đầu cuối cùng.
Hiện tại bốn con đường, đám người gặp phải tình huống không hoàn toàn giống.
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người dọc theo thông đạo, tiếp tục tiến lên, đi ước chừng trăm mét, thông đạo đến phần cuối.
Xuất hiện một chỗ vách núi.
Mà phía trước hai người bọn họ thì xuất hiện từng khối đá lơ lửng giữa không trung.
Những hòn đá kia, hoặc cao hoặc thấp, hoàn toàn không có quy tắc. Dưới chân, vực sâu vạn trượng, một ánh mắt không nhìn thấy phần cuối.
- Vân lang, đây là địa phương nào?
Vương Tâm Nhã không biết vì sao.
- Trận pháp.
Mục Vân thở ra một hơi.
Hắn hiện tại là trận pháp tông sư, nếu như Bích Thanh Ngọc ở đây, nàng có thể sẽ biết cách phá giải.
Thế nhưng hiện tại, Mục Vân dùng kiến thức của mình lại có chút không nghĩ ra.
- Thiên can thập nhị chi, trận pháp này, có phần cổ quái, ta mặc dù là trận pháp tông sư đỉnh tiêm, thế nhưng nhìn không ra vấn đề, chỉ sợ chỉ có trận pháp cự phách mới có thể nhìn ra.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Thử một lần đi.
Mục Vân thở ra một hơi.
Mặc dù thiên phú hắn trong phương diện luyện trận không bằng luyện đan cùng luyện khí, nhưng được chứng kiến không ít tiên trận cự phách, hắn cũng được xem một ít thủ đoạn của những tiên trận cự phách kia.
Trận pháp này, mặc dù có chút xem không hiểu, thế nhưng cũng không đại biểu, không có một cơ hội nào.
Mục Vân tiến lên, rơi xuống phía trên một khối đá.
- Đến!
Đưa tay kéo Vương Tâm Nhã lên, Mục Vân nói:
- Ôm lấy ta.
- Ừm!
Hai người tiếp tục đi tới.
Mục Vân theo lý giải của mình về trận pháp, lần nữa đi ra một bước.
Hòn đá dài rộng hơn một mét, dày cũng hai ba mét, hai người đứng ở phía trên, hoàn toàn không trở ngại.
Một bước tiếp một bước, Mục Vân không ngừng vượt qua.
Hòn đá này, nhìn một khối tiếp lấy một khối, thế nhưng trên thực tế, tiến về phía trước tiến vài trăm mét, Mục Vân phát hiện, đối diện thạch trận là một vách núi cheo leo, vách đá dựng đứng, một cái huyệt động hô ứng lẫn nhau với vị trí bọn hắn.
- Ở chỗ này.
Mục Vân nhìn về phía trước, có phần cổ vũ.
Chí ít hắn đến bây giờ theo kinh nghiệm của mình, còn không có xảy ra vấn đề gì.
Sắp đến.
Nhìn mười mấy mét còn thừa, trong lòng Mục Vân hơi động.
Ken két...
Nhưng ngay hiện tại, Mục Vân bước ra giẫm lên một tảng đá.
Thế nhưng nháy mắt, hòn đá vỡ vụn.
Một lực hút cực mạnh kéo hắn và Vương Tâm Nhã xuống dưới.
Trong chớp nhoáng, giống như trọng lực gia tăng hàng ngàn hàng vạn lần.
Thân thể hai người thẳng tắp rơi xuống, rớt xuống bên trong vực sâu một ánh mắt nhìn không thấy đáy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận