Vô Thượng Thần Đế

Chương 1422: Thiên vị?

- Ha ha...
Chỉ trong chốc lát, trong đám người, một tiếng cười ha ha lại đột nhiên vang lên.
Trần Đào lại đi ra, quát:
- Mục Vân, ngươi tính tính là cái gì? Tiện nô mà thôi, ngươi cho rằng, bằng vào chút ít thông minh, được Lâm Nhất Thâm trưởng lão thích thì có thể muốn làm gì thì làm? Ghi nhớ thân phận của ngươi.
- Không sai!
Liễu Nguyệt Nguyệt quát:
- Hiện tại, lập tức thả ra tay chó của ngươi, làm tốt chuyện nô tài ngươi nên làm.
Bên trong Ám Huyền thạch tràng, mỗi một võ giả hạ giới tiến đến đều ở nơi này, thân là nô lệ, chết cũng chết rồi.
Lúc trước Thác Bạt Uyên cùng Hạ Hầu Đôn hai người bỏ mình, nếu không phải Hạ Hầu Đôn còn có người ca ca, nghĩa phụ, căn bản không người hỏi thăm hắn.
So sánh rõ ràng chính là, Hạ Hầu Đôn thì có người niệm tình hắn, Thác Bạt Uyên thì căn bản không ai hỏi hắn ở nơi nào.
Liễu Nguyệt Nguyệt năm đó bắt đầu đi ra từ bên trong Ám Huyền thạch tràng, tư vị bị người giẫm, nàng đương nhiên biết.
Thế nhưng, nàng càng thêm biết, nô lệ bên trong Ám Huyền thạch tràng, leo lên, chính là một bước lên trời, trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, không bò lên nổi, đó chính là chết.
Giờ khắc này Mục Vân còn không có leo lên đã quá phách lối, ngày sau leo lên, còn không bay lên trời?
Hôm nay, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Liễu Nguyệt Nguyệt hạ quyết tâm, một tay đánh ra.
- Muốn đánh ta bạt tay, vậy ta để ngươi nếm thử tư vị này.
Không nghĩ tới Liễu Nguyệt Nguyệt bị mình kiềm chế một tay, một tay khác giờ còn muốn đánh mình.
Lúc trước, hắn vốn dự định nói cho mấy người, chỉ là Liễu Nguyệt Nguyệt cùng Trần Đào hai người này mắt chó coi thường người khác, hắn mới nhất thời không mở miệng.
Không nghĩ tới, hiện tại hai người còn ghi nhớ chuyện này.
Liễu Nguyệt Nguyệt nói năng lỗ mãng, Mục Vân càng không thèm để ý.
Nhưng muốn tát hắn, đó là nằm mơ.
Liễu Nguyệt Nguyệt xuất thủ nhanh, Mục Vân xuất thủ càng nhanh.
Ba...
Đột nhiên, một tiếng bạt tai rõ ràng bỗng nhiên vang lên.
Chỉ là, tiếng bạt tai vang lên, tròng mắt mọi người tại đây đều muốn rớt xuống.
Lâm Phong, Trần Đào mấy người vốn nhìn thấy Liễu Nguyệt Nguyệt đánh tới Mục Vân một bàn tay, thế nhưng tiếng bạt tai vang lên, lại là một bàn tay Mục Vân đánh ở trên mặt Liễu Nguyệt Nguyệt.
Tại sao có thể như vậy.
- Nguyệt Nguyệt!
Thấy cảnh này, Trần Đào tiến lên, kéo Liễu Nguyệt Nguyệt vào sau lưng.
Mục Vân thấy cảnh này, lại giữ im lặng, trong mắt đầy hàn ý.
Một tát này, nếu là võ giả Sinh Tử cảnh, chỉ sợ bỏ mình ngay tại chỗ, nhưng gương mặt Liễu Nguyệt Nguyệt lại chỉ đỏ lên, thậm chí ngay cả sưng cũng không có.
Thể chất Tiên nhân cường hãn có thể thấy được chút ít.
- Ngươi dám đánh ta?
Sắc mặt Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ bừng, nhìn Mục Vân, trợn tròn mắt.
Nàng không nghĩ tới, Mục Vân vừa rồi chẳng những ngăn lại mình, càng đánh mình một bàn tay.
- Tốt cho Mục Vân ngươi, chẳng qua chỉ là nô lệ, lại dám đánh chủ tử, ta thấy ngươi là lật trời, ngày sau có cơ hội, bên trong Ám Huyền thạch tràng, ngươi nói không chừng liền giết người.
Trần Đào quát to, bước ra một bước, lao thẳng tới Mục Vân.
- Ta nhúng nhường từng bước, các ngươi lại nghĩ ta yếu mềm có thể lấn, thật nghĩ Mục Vân ta sợ các ngươi?
Mục Vân ngang nhiên không sợ, vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này, hắn sử dụng chính Khổ Sát Minh Chưởng bên trong Khổ Thiên Quyết, mặc dù chưởng ấn bên trong quyển Khổ Thiên Quyết thứ nhất, thế nhưng một quyển này, lại là một quyển Mục Vân quen thuộc nhất.
Chưởng ấn màu đen dựa vào bàn tay Mục Vân đánh ra, ngang nhiên không sợ, nghênh tiếp Trần Đào.
Phanh...
Tiếng bành trầm thấp vang vọng trong sơn động, âm thanh để người ta cảm thấy hai lỗ tai đều run rẩy.
Đăng đăng đăng tiếng bước chân vang lên, hai thân ảnh đồng thời lui lại.
Mục Vân lui hơn ba bước, dừng lại.
Mà đổi thành một bên, Trần Đào lại hơi có vẻ chật vật, lui lại đến biên giới vách động, thân thể càng phịch một tiếng nện ở trên vách động.
Mặc dù đình chỉ thân hình, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện, vách đá cứng rắn sau lưng Trần Đào có một cái lỗ khảm xuất hiện.
Một chưởng này, Mục Vân thế mà đánh lui Trần Đào, lực lượng mạnh tới nổi đẩy hắn vào vách động thủng thêm một vết ngân.
Thấy cảnh này, vẻ lo lắng trên mặt Lâm Chi Tu chuyển hóa thành kinh hỉ.
Hắn biết Mục Vân trong thời gian ngắn tấn thăng đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, thế nhưng không nghĩ tới, Mục Vân thế mà mạnh mẽ như thế.
Mà đổi thành một bên, Lâm Phong lại nhắm hai mắt lại rồi mở ra thật to nhìn Mục Vân, trong mắt hiện lên một vòng tinh quang.
- Các ngươi lui ra.
Lâm Phong giờ phút này đột nhiên mở miệng.
Trần Đào lúc đầu còn muốn dùng kiếm công kích, bị Lâm Phong đột nhiên hô to, chỉ có thể dừng lại.
- Không nghĩ tới ngươi ẩn tàng rất sâu.
Lâm Phong nhìn Mục Vân, vỗ tay bảo hay nói:
- Tốt tốt tốt, xem ra kiếm phái Nhất Diệp ta lại sắp nhiều thêm một đệ tử ưu tú.
Nghe đến lời này, Mục Vân ngậm miệng không nói.
Lâm Phong là đầu lĩnh của mấy người, sao lại dễ nói chuyện như vậy.
- Mục Vân, ngươi đề thăng nhanh như vậy, chỉ sợ có bản lĩnh, ta nghĩ, ngươi hẳn là có pháp bảo gì trong tay.
Lâm Phong ha ha cười nói:
- Chỉ cần ngươi có thể nói cho ta pháp bảo là cái gì, ta có thể dẫn ngươi tiến vào Nhất Diệp kiếm phái, thậm chí sau khi đi vào Nhất Diệp kiếm phái, ngươi đi theo ta, ta cam đoan không để cho ngươi chịu ức hiếp.
- Mặc dù thực lực ngươi cường hoành, thế nhưng ngươi cũng phải biết, Nhất Diệp kiếm phái có mấy vạn đệ tử, đều có tồn tại đảng phái, ngươi nếu không có tựa đại thụ, chỉ sợ... Rất khó đứng thẳng.
- Đa tạ ý tốt của Lâm thượng tiên.
Mục Vân chắp tay nói:
- Trên người ta không có bảo bối gì, tu luyện đều dựa vào lĩnh ngộ của mình, mà Nhất Diệp kiếm phái là đại môn phái, nếu ta có thể thông qua khảo hạch tiến vào, không trêu chọc thị phi, người khác còn có thể giết ta hay sao?
- Không trêu chọc thị phi?
Lâm Phong nhìn Mục Vân, trong mắt lóe lên sát ý.
- Ngươi bây giờ chính là đang trêu chọc thị phi, ngươi biết không?
Nhìn thấy đại ca tức giận, Lâm Chi Tu nói:
- Đại ca, đại ca, Mục Vân là người đầu tiên phát hiện bí tàng bảo khố lần này, chúng ta nên mừng khi hắn được tông môn ban thưởng và thưởng thức chứ, làm gì như thế?
- Ngươi ngậm miệng.
Lâm Phong nói:
- Chỉ là một nô lệ, bằng vào sức một mình, tu luyện tới một bước này, trên người nhất định có pháp bảo tồn tại, nói không chừng là Tiên khí cường đại, ngươi biết cái gì?
Lâm Phong tiến lên một bước, nhìn Mục Vân nói:
- Mục Vân, ngươi đừng tưởng rằng gia gia của ta nhìn trúng ngươi thì ngươi có thể gối cao không lo, ta lại hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nếu không biết điều, giết ngươi như giết một con chó.
Giết ngươi, như giết một con chó.
Lâm Phong, tư thế thật lớn, khẩu khí thật lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận