Vô Thượng Thần Đế

Chương 2075: Lưu Ngươi Làm Cái Gì

- Lần này, muốn đối phó Mục Vân kia!
Tiếng Hồng Kha trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn, hừ hừ nói:
- Tên ngu ngốc kia do dự nửa ngày mới thả chúng ta vào, đoán chừng cũng không tin chúng ta, trước giải quyết hắn, miễn cho phiền phức.
- Căn phòng kia chính là vị trí của Thánh Như Ý.
- Tiểu nương môn kia xoay nửa ngày trước mặt ta, lão tử sớm nhịn không được muốn tiết hỏa, hiện tại cầm nàng khai đao.
Tử Khang hiện tại không còn vẻ trung thực như lúc sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm.
- Hảo hảo, ngươi đi trước đi, xú tiểu tử này giao cho ta!
Hồng Kha căn bản không thèm để ý.
So với nữ nhân, hắn càng xem trọng Mục Vân có vật gì tốt.
Bên trong thánh mộ, muốn thu hoạch được bảo bối, đầu tiên là giết, giết người cướp đoạt, thứ hai là tìm.
Thánh mộ quá lớn, khắp nơi xuất hiện nguy hiểm, liều mạng đi tìm, chẳng bằng làm thịt những người nhỏ yếu, tìm kiếm từ trên người bọn hắn.
Hai người riêng phần mình tách ra, Hồng Kha đi về phía gian phòng của Mục Vân, một đường đi nhanh.
Mà đổi thành một bên, Tử Khang đã không kịp chờ đợi, bắt đầu giải khai quần áo của mình, đi tới gian phòng Thánh Như Ý.
Đến phòng, một mảnh u ám, Tử Khang bước chân, cười hắc hắc nói:
- Tiểu nương tử, ta đến rồi.
Mượn hào quang nhỏ yếu, nhìn thân ảnh trên giường, cảm giác mùi thơm trên người Thánh Như Ý, Tử Khang chỉ cảm thấy, cả người đều hưng phấn đến ngất.
- Tiểu nương tử yên tâm, ta sẽ thương yêu ngươi.
Vừa dứt lời, bàn tay Tử Khang chậm rãi vuốt ve thân thể Thánh Như Ý, từng kiện quần áo bị cởi ra.
Nhìn váy áo thiếp thân sau cùng có mỹ cảnh như ẩn như hiện, Tử Khang nhất thời xoa xoa đôi bàn tay, nhào tới...
Oanh...
Nhưng ngay hiện tại, một tiếng oanh minh đột nhiên vang lên.
Tử Khang nhất thời giật mình.
Toàn bộ niềm vui thú đều bị đánh gãy.
- Mẹ nó, Hồng Kha này, lão tử đã nói hắn cẩn thận một chút, cẩn thận một chút mà làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Tử Khang không ngừng mắng.
Thế nhưng một tiếng bạo hưởng kia quá vang dội, để Thánh Như Ý nằm trên giường chỉ cảm thấy có vật nặng đè trên người, chung quy là tỉnh lại.
- A...
Một tiếng rít to truyền ra từ trong phòng.
Tử Khang nhìn thấy Thánh Như Ý tỉnh lại, cười hắc hắc nói:
- Tỉnh cũng tốt, miễn cho mê man không có cảm giác.
- Ngươi...
Nhìn đến đây, Thánh Như Ý chỗ nào vẫn không rõ, chỉ vào Tử Khang quát:
- Ngươi bớt làm ẩu, Mục Vân sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Bỏ qua ta?
Tử Khang lại cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử kia, hiện tại đoán chừng bị Hồng Kha đánh thành đầu heo, cha mẹ đều không nhận ra.
Nhìn thấy bộ dáng Tử Khang, Thánh Như Ý lại đè xuống kinh hoảng, cười lạnh nói:
- Ta nhìn, ngươi nằm mơ ban ngày, nghĩ quá tốt đẹp.
- Mỹ nữ, hiện tại cũng không phải ban ngày.
- Ngươi cho rằng, Mục công tử thả các ngươi đến, các ngươi có thể muốn làm gì thì làm?
Thánh Như Ý nói:
- Ta đoán không lầm, ngươi và Hồng Kha hai người hẳn là chia ra làm việc, Hồng Kha kia đi giết Mục công tử?
- Không sai.
Tử Khang gật đầu nói.
- Đã như vậy, ta đoán không sai, hiện tại, Hồng Kha chỉ sợ sống không bằng chết.
Thánh Như Ý nói thẳng.
Sống không bằng chết?
- Ha ha...
Tử Khang đột nhiên cười ha ha.
- Thánh Như Ý, ngươi nói không sai chứ?
Tử Khang cười hắc hắc nói:
- Ta thấy không phải Hồng Kha sống không bằng chết, mà là Mục Vân sống không bằng chết.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Tử Khang cơ hồ vô ý thức trả lời.
Chỉ là tiếng nói vừa rơi xuống, Tử Khang sững sờ.
Tiếng này tựa hồ cũng không phải truyền ra từ miệng Thánh Như Ý.
Có người!
Tử Khang vội vàng xoay người, thế nhưng một thanh trường kiếm đã khoác lên cổ của hắn.
Sát na, sắc mặt Tử Khang trắng bệch.
- Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện sau lưng mình, Tử Khang ngây ra như phỗng.
Mà dưới chân Mục Vân, Hồng Kha giờ khắc này giống như chó chết, thấp giọng nghẹn ngào, toàn thân chảy đầm đìa máu tươi.
- Hồng Kha, ngươi thế nào!
Tử Khang gầm thét.
Mà giờ khắc này, bên ngoài thạch thất, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Cuối cùng, Huyết Vãng Sinh cùng Hạ Sâm hai người quay người tiến vào.
- Mục công tử, xử lý toàn bộ.
Hạ Sâm tiến vào thạch thất, chắp tay nói.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu.
Đi đến một bên giường, ngồi xuống.
Ánh mắt rơi vào Hồng Kha nửa chết nửa sống cùng Tử Khang, Mục Vân mở lời:
- Vẫn Tinh thành ở đâu?
- Hừ, cho dù ta biết cũng sẽ không nói cho ngươi.
Tử Khang quát.
Lần này kế hoạch thất bại, ngay cả Hồng Kha đều không phải đối thủ của Mục Vân, hắn tự nhiên càng không cần nhắc tới, bây giờ bị bắt, hắn thân là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, không tin Mục Vân dám làm gì hắn.
- Nói như vậy, ngươi không biết?
Mục Vân hờ hững mở miệng:
- Đã như vậy, lưu ngươi làm cái gì.
Bàn tay vung lên, ánh mắt Mục Vân tràn đầy ý lạnh.
U Ngữ Kiếm bất ngờ xuất thủ, một kiếm lao thẳng tới Tử Khang.
Phốc...
Máu tươi chảy xuôi, Tử Khang trừng lớn hai mắt, nhìn Mục Vân, triệt để trợn tròn.
Hắn không nghĩ tới Mục Vân thế mà thật... Thật dám giết hắn.
Mà một màn này càng làm cho Hồng Kha nằm dưới mặt đất bị dọa sợ.
Nói giết là giết, Mục Vân này căn bản không có nghĩ bọn hắn thành chuyện gì to tát.
- Ngươi không thể giết ta, không thể giết ta!
Hồng Kha hoảng sợ nói:
- Ta chính là đệ tử nhị thập thất phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ngươi giết ta, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sẽ để cho ngươi trả giá bằng máu.
- Ồ?
Mục Vân lại cười nói:
- Trước đó các ngươi nói, biết Vẫn Tinh thành ở nơi nào, thế nhưng vừa rồi Tử Khang nói không biết, các ngươi đều đang gạt ta, ta làm sao biết, các ngươi hiện tại có phải giả mạo đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn hay không?
- Không không không, ta biết, ta thật biết vị trí của Vẫn Tinh thành.
Hồng Kha khẩn trương nói:
- Chúng ta thật nhận được tin tức của sư huynh, đang đi về phía Vẫn Tinh thành.
- Cho ta xem một chút.
Mục Vân giang tay.
- Đây là truyền âm thạch mà đệ tử lĩnh đội của tất cả đỉnh núi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta tùy thân mang theo.
- Truyền âm thạch? Bên trong thánh mộ, Truyền âm thạch là vô hiệu, ngươi còn dám gạt ta?
- Không không không.
Hồng Kha nói:
- Viên Truyền âm thạch này không giống, đây là Truyền âm thạch do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta độc chế, đệ tử tam thập tam phong lần này dẫn đội đều có một cái.
Nghe đến lời này, Mục Vân lần nữa nói:
- Dùng viên Truyền âm thạch này của ngươi liên hệ với sư huynh ngươi.
- Tốt, tốt!
Hồng Kha nói, nói với Truyền âm thạch:
- Yến Huyền sư huynh, Yến Huyền sư huynh, ta cùng Tử Khang hai người đang đi tới Vẫn Tinh thành, ngươi nói cho chúng ta biết, vị trí cụ thể ở nơi nào.
Hồng Kha khẩn trương nói vào Truyền âm thạch.
Giờ khắc này, Truyền âm thạch là thủ đoạn bảo mệnh của hắn.
Vạn nhất Yến Huyền không có trả lời hắn, hắn chết chắc.
- Yến Huyền là ai?
- Yến Huyền là đệ tử dẫn đội của thập thất phong, vốn phụ trách Thủy khu, chỉ là huyết nhân bộc phát, mọi người toàn bộ xáo trộn khu vực, mà cũng triệu tập lẫn nhau.
- Thì ra là thế.
Hồng Kha lần nữa nói:
- Yến Huyền sư huynh chính là cảnh giới bát phẩm Chân Tiên, thực lực xem như đỉnh tiêm trong số đệ tử từ thập lục phong đến nhị thập phong phụ trách Thủy khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận