Vô Thượng Thần Đế

Chương 410: Huyền Vũ Phi Thiên Trận (2)

Liên tiếp ba ngày, Mục Vân mang theo Vương Tâm Nhã đi toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong Đông Vân thành, không phân ngày đêm.
Chỉ là, ba ngày nay, Vương Tâm Nhã lại phát hiện, Mục Vân không đến một nơi, sau khi buông xuống một ít vật liệu loạn thất bát tao, chính là kết ấn phong ấn, sau đó dùng thiên hỏa bảo hộ.
Chỉ là làm xong mọi việc, Mục Vân lại đau lòng đến cực hạn.
Một trận pháp đã tiêu hao trọn vẹn một thành bảo tàng của hắn, hiện tại, bảo tàng trong Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ còn lại không đến năm thành!
Nhưng làm xong mọi việc, Mục Vân lại thở dài một hơi.
- Tâm nhi, đến, ta mang nàng nhìn thành quả ba ngày này của phu quân nàng!
Mục Vân kéo Vương Tâm Nhã mỉm cười, trực tiếp bay lên trời.
Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng, toàn bộ Đông Vân thành còn lộ ra rất yên tĩnh.
Hai bóng người lơ lửng vài trăm mét trên không trung Đông Vân thành.
Nhìn phía dưới, Mục Vân mỉm cười, bàn tay mở ra.
Hảo diễm tử sắc và hỏa diễm lục sắc giao hòa, Diệt Hồn Hắc Viêm lại lần nữa dấy lên.
Chỉ là, trong nháy mắt Diệt Hồn Hắc Viêm trong tay Mục Vân sáng lên, toàn bộ trong Đông Vân thành bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong Đông Vân thành, mỗi một góc, mỗi một con đường, từng điểm ánh sáng dâng lên.
Những ánh sáng kia chầm chậm bốc lên, cuối cùng lại toàn bộ tụ tập thành tia sáng màu đen giữa không trung.
Tia sáng màu đen cô đọng, quang huy chiếu rọi, giữa không trung tụ tập thành một bức tranh.
Ở chính giữa bức tranh đó, chầm chậm tản ra mạch đường, hình như đang vẽ một bức tranh.
- Trận pháp này tên là Huyền Vũ Phi Thiên Trận, dùng mạch lạc toàn thân thần thú Huyền Vũ làm khung, chú tạo trận pháp này, trên trời dưới đất, duy một trận!
Nhìn tuyến đường màu đen đang bay lên, Mục Vân mỉm cười, dùng thân thể của hắn làm trung tâm, một hỏa trụ màu đen, phóng lên tận trời.
Ông...
Chờ thời gian, trong toàn bộ Đông Vân thành, tia sáng chiếu rọi, chầm chậm, một đạo bóng dáng Huyền Vũ, bao phủ trên thành trì.
Bóng Huyền Vũ kia chậm rãi rơi xuống, cuối cùng, oanh một tiếng, rơi xuống phía dưới.
- Bắt đầu từ hôm nay, Đông Vân thành chính là thành trì có sức phòng ngự cường hãn nhất Trung Châu, cho dù là lão tặc Thánh Vũ Dịch tự mình đến, muốn phá vỡ, không tốn ba năm ngày cũng làm không được.
Mục Vân tràn đầy lòng tin.
Trận pháp này, trận nhãn chính là chính hắn, dung hợp hai đại thiên hỏa của hắn, dùng Diệt Hồn Hắc Viêm liên tục không ngừng làm năng lượng, có thể vẫn luôn chèo chống trận pháp này vận chuyển.
Chỉ cần thân thể của hắn ở trong thành, ai đến, ai đi, hắn có thể phát giác rõ ràng.
Quan trọng nhất là, hắn cùng trận pháp hợp hai làm một, trận nhãn chính là hắn.
Nếu như cảnh giới của hắn có thể đề thăng, vậy sức phòng ngự của trận pháp sẽ còn tăng cường rất nhiều.
Tiếng oanh minh dẫn tới thành dân sáng sớm một trận kinh ngạc, chỉ là nương theo âm thanh Mục Vân truyền ra, đám người cũng là an tâm.
Vừa dứt lời, xoay người, Mục Vân lại nhìn thấy thần sắc Vương Tâm Nhã cổ quái nhìn mình.
- Nhìn ta như vậy làm gì?
Mục Vân khó hiểu nói.
- Vân ca, chàng thật lợi hại!
Vương Tâm Nhã nói ra từ đáy lòng:
- Chỉ cần có chàng ở đây, ta mỗi ngày đều rất vui vẻ, đều rất an tâm, ta biết địa vị của ta trong lòng chàng không bằng Dao tỷ tỷ, thế nhưng ta vẫn thích chàng, vì chàng chết cũng nguyện ý!
- Nàng nói lời ngốc ngếch gì đó!
Mục Vân vỗ đầu Vương Tâm Nhã, cười nói:
- Hai người các nàng ở trong lòng của ta đều quan trọng như nhau, thiếu ai cũng không được!
- Dao nhi bởi vì thân có Băng Hoàng Thần Phách, cho nên thực lực gần như thần tốc, ngay cả ta cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, thúc ngựa không kịp, nàng khác với nàng ấy, nhưng mà, có ta ở đây, nàng cũng không cần lợi hại như vậy!
- Không, ta không muốn kéo chân sau của chàng!
Vương Tâm Nhã quật cường nói:
- Trận pháp này thật là lợi hại, ta muốn học, chàn phải dạy ta!
- Tốt!
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Nhưng mà bận bịu ba ngày, đến giờ trời cũng sáng, nên nghỉ ngơi thật tốt, muốn học tập thì nàng cũng phải giao chút học phí trước!
- Học phí?
Vương Tâm Nhã nghĩ nghĩ:
- Chàng có nhiều bảo bối như vậy, ta làm gì có thứ gì tốt cho chàng làm học phí!
- Ai nói không có, không phải nàng chính là học phí tốt nhất sao!
Mục Vân cười hắc hắc, một tay ôm lấy Vương Tâm Nhã vào trong ngực, hai bóng người, trong chốc lát biến mất ở trên không trung, trốn vào trong Vân Minh.
Một buổi sáng sớm, đám người vừa tỉnh dậy, chuẩn bị nghênh đón chiến đấu hôm nay, thế nhưng trong phòng của Mục Vân, chiến đấu chỉ vừa bắt đầu!
Mặt trời lên cao, trong đại sảnh Vân Minh, các vị đầu lĩnh toàn bộ trình diện.
Lúc này, Mục Vân đã không cần che dấu thân phận của mình, thoải mái đi tới đại sảnh, ngồi ngay ngắn ở trên thủ vị.
- Ước hẹn ba ngày đã đến, hôm nay Thánh Đan tông và Tụ Tiên các hẳn là đưa tiền đến, sao từng người các ngươi đều thần sắc khẩn trương vậy?
Nhìn đám người, Mục Vân ngáp một cái nói.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân như đã vào sẵn tư thế, chuẩn bị lấy tiền, đám người không còn gì để nói.
Ngươi là chuẩn bị sẵn sàng lấy tiền, thế nhưng Thánh Đan tông và Tụ Tiên các người ta, nói không chừng vừa đưa tiền, nhận người xong, sau đó đã phát động đại quân, tiến đánh tới.
- Nhìn vẻ mặt cầu xin của các ngươi đi, một bộ dáng vẻ như là tình thế cực kỳ nghiêm trọng lắm vậy, nên làm gì làm cái đó đi, chuẩn bị sẵn khố phòng, chuẩn bị thu lấy linh tinh, tám trăm triệu linh tinh đã đủ chiêu binh mãi mã, phát triển lớn mạnh!
Mục Vân xoa xoa đôi bàn tay, lập tức nói.
- Minh chủ, đến, đến rồi!
Ngoài đại sảnh, một bóng người vội vàng hấp tấp chạy vào.
- Cái gì đến rồi?
- Người của Tụ Tiên các và Thánh Đan tông đến, Tụ Tiên các là Thạch Trung Nguyên, Thánh Đan tông là Thánh Vũ Phong đến.
- Đến vừa đúng lúc, đi, cùng ta cùng nhau đi thu linh tinh đi!
Mục Vân vung tay lên, mang theo đám người ra khỏi đại sảnh.
- Các ngươi các ngươi làm gì đó, từng người võ trang đầy đủ, chúng ta đi thu linh tinh, mang nhiều binh khí như vậy làm gì? Muốn giết người sao?
Mục Vân quát lớn một tiếng, càng làm cho đám người bắt không hiểu ra sao.
- Toàn bộ buông xuống!
- Sư tôn...
- Toàn bộ buông xuống!
Mục Vân lần nữa quát.
- Buông xuống!
Đám người rơi vào đường cùng, đi theo Mục Vân, đi tới trên cửa thành Đông Vân thành.
- Hai vị quả nhiên là tuân thủ lời hứa nghiêm ngặt, có mang linh tinh đến không?
Mục Vân cười ha hả nói.
- Cho!
Trên mặt Thạch Trung Nguyên đau lòng một trận, ném ra khaongr một trăm cái không gian giới chỉ, giận dữ nói:
- Linh tinh đều ở trong không gian giới chỉ, trong một chiếc nhẫn có ba trăm vạn, ngươi tự mình kiểm kê đi!
Nhận lấy giới chỉ, Mục Vân trực tiếp vung tay ra hiệu cho Tề Minh nói:
- Đi đếm một chút!
- Ngươi...
Không ngờ Mục Vân thật đúng là kiểm kê, trên mặt Thạch Trung Nguyên lộ ra vẻ tức giận.
- Cho!
Một bên khác, Thánh Vũ Phong cũng xuất ra linh tinh.
- Linh tinh đã cho ngươi, người, nên thả chứ!
- Vâng vâng vâng, không sai, Vạn lão ca, thả người!
- Tốt!
Ngón tay Vạn Vô Sinh ngoáy một chút, hai bóng người xuất hiện, trực tiếp bị ném ra ngoài thành.
- Tốt, một tay giao tiền, một tay giao người, tiền đến, người cho, hai vị, ta sẽ không tiễn.
Mục Vân phất phất tay, nhếch môi cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận