Vô Thượng Thần Đế

Chương 1676: Thế nào không chạy rồi? (1)

Địa Bạo Cuồng Long, cao khoảng chừng trăm trượng, thân thể to lớn giống như núi nhỏ.
Mà lúc này, bên trong long huyệt chỉ có một Địa Bạo Cuồng Long uể oải ghé vào phía trên sơn phong cao mấy trăm thước phơi nắng.
Không ngoài sở liệu, một con khác hẳn là ra ngoài kiếm ăn.
Mà trứng rồng kia, hẳn là ở dưới ngọn núi nhỏ mà Địa Bạo Cuồng Long đang nằm sấp.
Mục Vân hạ quyết tâm, tới gần.
Linh hồn trốn vào bên trong Tru Tiên Đồ, Địa Bạo Cuồng Long căn bản không cách nào phát hiện bóng dáng của Mục Vân.
Lại thêm khí tức toàn thân bị Mục Vân xử lý rất tốt, Địa Bạo Cuồng Long cũng không cách nào ngửi được.
Mục Vân đi một bước tới gần long huyệt, không dám khinh thường...
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Trác Hải Dương, Tử Phàm, Quản Bình, Khang Văn Dũng bốn người đã mang theo tiểu đội của mỗi người tụ hợp.
- Mục Vân đâu?
Trác Hải Dương nhìn đám người, mở miệng hỏi.
- Khởi bẩm Trác sư huynh, tên kia, tiến vào chỗ sâu.
Một tên đệ tử bẩm báo nói:
- Ở trong đó đều là căn cứ của tiên thú có huyết mạch đỉnh tiêm trong hàng ngũ huyết mạch Địa ấp, nếu như chúng ta đi vào...
- Hắn dám vào, các ngươi không dám vào sao?
Trác Hải Dương quát:
- Toàn bộ hiện tại tiến vào bên trong, lần này phát hiện gia hỏa này, hắn cũng phát hiện chúng ta, để cho hắn thời gian, kết xuống trận pháp, muốn đối phó hắn, càng khó.
- Còn thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian đi vào.
Trác Hải Dương nói.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, lần lượt từng thân ảnh chạy như bay vào chỗ sâu.
Rống...
Nhưng mà ngay lúc này, một tiếng rống to rõ đột nhiên vang lên.
Trong tiếng rống to rõ vang lên, một thân ảnh, đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Từng tiếng ầm ầm để người choáng váng hoa mắt.
Cho dù cách mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy, phía trên mặt đất chỗ sâu phía trước có sương mù tràn ngập, cây cối sụp đổ, một thân ảnh bàng bạc hơi hướng lên bầu trời.
- Là ai, ai trộm hài nhi của ta, muốn chết, muốn chết.
Tiếng nữ tử điên cuồng lại phẫn nộ vang lên, lực lượng cuồng bạo vào nổ bể ra.
Mặt đất trong phạm vi trăm dặm toàn bộ Bích Lạc tiên sơn lở sụp, tảng đá vỡ ra.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sững sờ.
Tình huống như thế nào?
Địa Bạo Cuồng Long thế nào nổi giận rồi?
Rống rống...
Nương theo một con Địa Bạo Cuồng Long phẫn nộ gào thét, cách xa ngoài trăm dặm, một tiếng gào thét của Địa Bạo Cuồng Long cũng vang lên.
Dọc theo đường đi, vết rách lan tràn trên mặt đất, núi đá lăn xuống, một thân ảnh không đến thời gian mười mấy hơi đã lao vụt tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Địa Bạo Cuồng Long kia thân ảnh hóa thành một bóng người, dáng người to con, lông tóc đầy người, hai lỗ mũi vểnh lên trời.
- Cha đứa nhỏ, hài tử bị người đánh cắp.
Một Địa Bạo Cuồng Long khác phẫn nộ nói.
- Đáng ghét, đáng ghét, là ai, bị ta tìm tới, nhất định phải xé nát hắn.
Tiếng gào thét cuồng bạo để những nội kiếm các đệ tử Thiên Kiếm lâu kinh ngạc đến ngây người.
- Rút!
Trác Hải Dương đột nhiên mở miệng quát:
- Rút lui, tranh thủ thời gian rút lui.
- Vì cái gì rút lui?
Tử Phàm đột nhiên nói:
- Mục Vân ở bên trong, Địa Bạo Cuồng Long nổi giận, chúng ta vừa hay đi tìm Mục Vân.
- Tìm?
Trác Hải Dương quát:
- Địa Bạo Cuồng Long là bá chủ ở đây, tiên thú huyết mạch địa cấp xung quanh nơi này nào dám kháng cự hắn, từng người không phải đều thành thành thật thật nghe theo mệnh lệnh của hắn?
- Đợi đến khi toàn bộ bọn hắn tụ tập lại, cản giết chúng ta, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Trác Hải Dương vừa dứt lời, tiếng nổ đùng đoàng rầm rầm rầm lần nữa vang lên...
Nương theo tiếng nổ đùng đoàng vang lên, mặt đất không ngừng run rẩy, giống như thiên quân vạn mã tụ tập đến, mọi người thấy cảnh này đều biến sắc.
- Đi!
Tử Phàm cũng không kiên trì.
Hiện tại đâu phải lúc tìm Mục Vân, chính bọn hắn đầu tiên bảo mệnh mới đúng.
- Này chư vị, chẳng lẽ không tìm ta nữa à?
Ngay lúc này, một tiếng nói trêu tức vang lên.
Trong lúc đám người hốt hoảng chuẩn bị chạy trốn, một giọng nói vang lên ở sau lưng.
Tất cả mọi người quay người lại nhìn thân ảnh kia.
Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân, Trác Hải Dương giận không kềm được nói:
- Mục Vân, là ngươi giở trò quỷ?
- Không sai, là ta.
Mục Vân mỉm cười nói:
- Các vị, náo nhiệt vừa mới bắt đầu, gấp gáp đi làm gì?
Mục Vân vừa dứt lời, phi thân xuống, bàn tay vung lên, rầm rầm từng đợt bột màu trắng đằng không bay lên.
Từng tiếng xé gió vang lên, tiếng bá bá bá để sắc mặt mọi người biến đổi.
Xảy ra chuyện gì?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sững sờ.
- Ngươi vung thứ quỷ gì? Thế nào còn có hương vị ngai ngái?
Nhìn Mục Vân, Trác Hải Dương quát.
- Không có vật gì, trứng rồng của Địa Bạo Cuồng Long mà thôi.
Mục Vân vỗ vỗ tay, không có vấn đề nói:
- Trứng rồng này rất có dinh dưỡng, mặc dù chỉ xác rồng hóa thành mảnh vụn, nhưng... Đủ để cho các ngươi hưởng thụ.
Nghe đến lời này, tất cả mọi người bắt đầu cầm lấy tiên đan của mình, nuốt vào.
Tiếng phốc phốc vang lên, đám người bất ngờ phát hiện căn bản không có bất kỳ dị dạng.
Đây là có chuyện gì?
- Hỏng bét!
Nhưng Trác Hải Dương lại kịp phản ứng.
Mục Vân vẩy vỏ trứng lên trên người bọn hắn, cũng không có tổn hại gì lên thân thể bọn hắn, nhưng lại có thể khiến cho bọn hắn nhiễm phải khí tức trứng rồng Địa Bạo Cuồng Long.
Địa Bạo Cuồng Long đi theo mà đến, phát hiện không có trứng rồng, lại phát hiện trên người bọn họ có khí tức trứng rồng...
Hậu quả, thật không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Trác Hải Dương quát:
- Tranh thủ thời gian, tranh thủ thời gian tìm nước thanh tẩy một phen.
- Vô dụng!
Mục Vân lúc này mở lời:
- Tìm được nước? Các ngươi coi đây là cái gì? Chỉ là vỏ trứng gà vô cùng đơn giản sao? Đây chính là trứng rồng của Địa Bạo Cuồng Long.
Rống...
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mắt tiếng gầm gừ vang lên, tất cả mọi người triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Tiếng oanh minh điếc màng nhĩ người, tiếng cuồng bạo làm cho lòng người phát lạnh.
Tiếng lốp bốp nổ đùng đoàng cũng để bọn hắn không cách nào hình dung.
Địa Bạo Cuồng Long, đến rồi.
- Chạy!
Trác Hải Dương đã cố không được nhiều như vậy.
Hiện tại nào còn có thể quản được Mục Vân, bọn hắn trước phải suy nghĩ một chút là tình cảnh của mình làm sao bây giờ.
Trác Hải Dương vừa dứt lời, mọi người nhất thời rầm rầm tản ra, lần lượt từng thân ảnh phân tán ra bốn phía.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người hiểu rõ, mắc lừa.
Bọn hắn bị Mục Vân hố.
Chỉ là giờ khắc này, bất kể như thế nào, Mục Vân trước không xen vào, bọn hắn muốn chạy trước.
Không chạy, chính là chết.
Địa Bạo Cuồng Long là vương giả bên trong tiên thú huyết mạch địa cấp, một bàn tay chụp đến, bọn hắn đều phải chết vểnh mông.
Mà lúc này, Mục Vân ẩn nấp dưới tàng cây, không nhúc nhích, chân hồn cũng che giấu, căn bản không người có thể phát hiện khí tức của hắn.
Địa Bạo Cuồng Long chạy như bay đến.
Phát hiện bốn phía là đám nhân loại đang chạy tứ tán, nhng không nhìn thấy thân ảnh cùng tung tích trứng rồng của hắn.
- Các ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận