Vô Thượng Thần Đế

Chương 3778: Nửa bước cổ thánh

- Không sao, chúng ta không cần đi vào, bức Ngạo Nhân Vương ra thôi.
Mệnh Hầu Vương Sách cười hắc hắc, đột nhiên vọt tới dưới tàng cây to bằng đồng, hung hăng một quyền nện ra, oanh một tiếng, đánh vào trên thân cây.
Đang...
Cả gốc cây đại thụ bằng đồng, phát ra tiếng chấn động thật lớn, nếu có người ở bên trong, chỉ sợ đã bị chấn đến lỗ tai chảy máu.
- Chủ ý tốt.
Hắc Liên bà bà búng tay, yêu liên tịnh lộ phóng thích ra, rơi vào trên đại thụ bằng đồng, trong lúc đó, cả gốc đại thụ đều toát ra hàn khí sâm nghiêm, hàn khí đánh trúng, lá cây đều đóng băng.
Thấy thế, Mục Vân cũng bắn ra hai giọt thiên lộ, không ngừng trùng kích đại thụ bằng đồng, nếu Ngạo Nhân Vương ở bên trong, khẳng định chịu không nổi, sẽ bị bức ra ngoài.
- Ai dám thương tổn chiến tranh cổ thụ.
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên.
Đã thấy một nam tử áo bào đỏ từ xa bay vút mà đến.
Nam tử áo bào đỏ này, bộ dáng giống như khô lâu, thân hình phi thường gầy gò, làn da không sai biệt lắm là trong suốt, có thể nhìn thấy xương cốt của hắn.
Hắn mặc hồng bào, trên hồng bào in hình lá phong màu xanh, Mục Vân nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhất thời kinh hô:
- Đức Gia Nhĩ, là ngươi.
Nam tử này chính là người của Công hội Tử Linh Khôn Hư giới.
Lúc trước ở Tê Hà Bảo Sơn, Mục Vân đã gặp qua Đức Gia Nhĩ, thời điểm khiêu chiến tuyệt địa, Kiệt Tây Tạp, Vũ Vô Đạo, Đức Gia Nhĩ ba người là một tổ. Lúc ấy Đức Gia Nhĩ, chỉ là Đại Thánh tiểu vị cảnh, nhưng hiện tại, Mục Vân nhìn thấy Đức Gia Nhĩ, khí tức phi thường cường đại, là cao thủ Đại Thánh cực vị cảnh, thời gian ngắn như vậy, sao hắn lại có thể thăng cấp lớn như thế.
- Ha ha, Mục Vân, Linh Lung tiên tử, mệnh hầu Vương Sách, còn có sát thủ số một của công hội sát thủ, Hắc Liên bà bà, chư vị đều là đại nhân vật, lấy danh giới vương, ta chân thành chúc phúc chư vị.
Đức Gia Nhỉ mỉm cười, khom người hành lễ.
- Đức Gia Nhỉ, thì ra ngươi chưa chết.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, hắn còn tưởng rằng Đức Gia Nhỉ thật sự bị Vũ Vô Đạo bầm thây vạn đoạn, thì ra hắn còn sống, hơn nữa còn là cao thủ Đại Thánh cực vị cảnh.
- Lúc trước ở trong Tuyệt Địa, chết chỉ là khôi lỗi của ta.
Đức Gia Nhỉ mỉm cười nói.
- Thì ra là như thế...
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước bị Vũ Vô Đạo giết chết, chỉ là một đầu khôi lỗi, mà bản thân Đức Gia Nhỉ, lại là cao thủ Đại Thánh cực vị cảnh.
- Chư vị, các ngươi đến Vô Gian Chi Địa, là muốn tìm kiếm hài cốt của người kia, ta không có hứng thú cùng các ngươi cướp đoạt, ta chỉ muốn gốc cây thanh đồng đại thụ này, hy vọng các ngươi có thể rời đi.
Đức Cách Lạp ngữ khí hiền lành, hắn tuy rằng là cao thủ Đại Thánh cực vị cảnh, nhưng đối mặt với đám người Mục Vân, hắn cũng không dám xem nhẹ, cũng không dám kiêu ngạo.
- Không thể đưa đại thụ này cho hắn.
Đúng lúc này, lại xuất hiện một đạo thân ảnh.
Đây là một kim giáp kỵ sĩ uy phong lẫm lẫm, Mục Vân nhìn thấy hắn, sắc mặt hơi đổi:
- La Đức Cáp Đặc...
Kim giáp kỵ sĩ này, chính là kỵ sĩ bàn tròn dưới trướng Giáo hoàng, La Đức Cáp Đặc, là cao thủ Đại Thánh cực vị cảnh.
- Gốc cây thanh đồng đại thụ này là một trong mười đại Thánh khí trấn giới của Khôn Hư giới chúng ta, chiến tranh cổ thụ, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Tử Linh công hội.
La Đức Cáp Đặc nhìn Đức Gia Nhỉ với vẻ mặt chính trực.
Đám người Mục Vân hai mặt nhìn nhau, không thể tưởng được thanh đồng đại thụ này có lai lịch lớn như vậy, dĩ nhiên là một trong những trấn giới Thánh khí của Khôn Hư giới, gọi là chiến tranh cổ thụ.
Mục Vân nhìn chiến tranh cổ thụ, nhất thời cảm thấy một cỗ linh khí bàng bạc dị thường, nếu như có thể thu chiến tranh cổ thụ vào bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, khí tức bích lạc hoàng tuyền đồ của hắn, khẳng định có thể lớn mạnh hơn nữa.
- La Đức Cáp Đặc, ngươi làm thế nào đến đây?
Đức Gia Nhỉ nhìn thấy La Đức Cáp Đặc, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, ánh mắt lạnh lẽo.
- Ha ha, Giáo hoàng bệ hạ đã sớm nhận được tin tức, nói Tử Linh công hội các ngươi muốn cướp đoạt chiến tranh cổ thụ, nhưng xin lỗi, chiến tranh cổ thụ này là của giáo đình chúng ta, còn có tất cả hài cốt nơi này, Giáo hoàng bệ hạ tất cả đều muốn.
La Đức Cáp Đặc lạnh lùng nói.
- Chư vị, các ngươi có nghe thấy không, hắn muốn cùng các ngươi cướp đoạt hài cốt, là địch nhân của các ngươi, chúng ta cùng nhau liên thủ, muốn làm thịt hắn rồi nói sau.
Đức Gia Nhỉ hét lên.
Đám người Mục Vân không động đậy, bọn họ đều người thông minh, hiển nhiên sẽ không bị Đức Gia Nhỉ lợi dụng.
- Ai ở bên ngoài ầm ĩ?
Đột nhiên, cây cổ thụ chiến tranh nứt ra một khe hở, một bóng người từ bên trong bay ra.
- Ngạo Nhân Vương.
Ánh mắt Mục Vân ngưng tụ, Ngạo Nhân Vương rốt cục đi ra.
Hiện tại Ngạo Nhân Vương, khí tức phi thường cường đại, đã vượt xa cảnh giới Đại Thánh, có được khí tức của Cổ Thánh.
- Quả nhiên là nửa bước Cổ Thánh.
Trong lòng Mục Vân trầm xuống, Ngạo Nhân Vương quả nhiên là thăng cấp, đã đạt tới nửa bước Cổ Thánh cảnh giới, hắn cùng Cổ Thánh duy nhất khác nhau, chính là hắn còn chưa luyện ra Thiên Đạo Pháp Tướng.
Nhưng bộ dáng Ngạo Nhân Vương lại có chút chật vật, tóc y phục của hắn đều mang theo hàn sương, hiển nhiên bị Thiên Lộ trùng kích, mà hai chân của hắn, dĩ nhiên không có một chút huyết nhục, hoàn toàn là bạch cốt.
Cả hai chân xương trắng, chống đỡ thân thể hắn, hắn lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.
- Đều do đám hỗn đản các ngươi, hại ta luyện hóa thất bại.
Ngạo Nhân Vương cắn răng, giận dữ nhìn toàn trường.
Mệnh hầu Vương Sách hỉ nói:
- Đáng đời, ngươi muốn luyện hóa xương đùi, làm sao có dễ dàng như vậy.
Mệnh hầu Vương Sách vui sướng khi người gặp họa, dưới sự quấy rầy của bọn họ, Ngạo Nhân Vương luyện hóa xương chân thất bại, lúc này đã bị cắn trả, hai chân huyết nhục đều mất đi, chỉ còn lại bạch cốt sâm sâm, phi thường khủng bố.
- Một đám tạp chủng, lão tử hôm nay muốn giết sạch các ngươi.
Ngạo Nhân Vương vẻ mặt tức giận, lớn tiếng gầm gừ.
Mệnh Hầu Vương Sách cười ha ha nói:
- Ngươi đến đây, ngươi chỉ có một người, chẳng lẽ còn có thể giết sạch toàn bộ người chúng ta sao?
- Ha ha, ta đã thăng cấp nửa bước Cổ Thánh, thực lực của Cổ Thánh, cũng không phải các ngươi có thể tưởng tượng, ở trong mắt ta, các ngươi chính là một đám kiến hôi.
Ngạo Nhân Vương vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên một quyền đập ra, hung hăng đánh vào đầu Mệnh Hầu Vương Sách.
Rắc...
Đầu Mệnh hầu Vương Sách bạo liệt nở hoa, nhưng không có máu tươi não bộ chảy ra, đầu hắn nổ tung sau đó, rất nhanh liền một lần nữa ngưng hợp lại.
- Ôi, ta sợ quá, ngươi tốt nhất có thể giết ta, ta có hàng chục triệu cái mạng đây.
Mệnh hầu Vương Sách châm chọc, nhàn nhạt đỡ đầu, mạng của hắn nhiều lắm, nhiều đến mức hắn đã chán sống, chỉ muốn chết, nếu Ngạo Nhân Vương có thể giết chết hắn, vừa lúc thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận