Vô Thượng Thần Đế

Chương 2201: Lỗ tai không dùng được

Hai tay vuốt ve bên trên gương mặt người trước mắt, khóe miệng Mục Vân nhẹ nhàng gọi Tạ Thanh.
Tay của hắn đang run rẩy.
Hắn nghĩ tới ngàn vạn loại biểu lộ khi nhìn thấy Tạ Thanh.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại hoàn toàn không biết mình đến cùng nên có biểu tình gì.
- Ca...
Nhìn Mục Vân, Tạ Thanh quỳ rạp xuống đất, gào khóc nói:
- Ca, ngươi không biết, những năm qua, ngươi không ở đây, ta bị những tên khốn kiếp Cửu Nguyên tiên môn kia bắt đi, sống không bằng chết...
Phanh...
Tạ Thanh còn không có khóc xong, đột nhiên, một tiếng bành vang lên.
Một quyền Mục Vân đánh lên trên đầu hắn, mắng:
- Ngươi trước cho ta dừng lại, vừa rồi nhìn tẩu tử ngươi, tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài, trước tiên đem việc này...
- A?
Tạ Thanh khóc kể lể:
- Ca, ta thật sống không bằng chết a, mỗi ngày bị Cửu Nguyên tiên môn những tên kia cầm các loại dược liệu, các loại vật liệu chưa thấy qua, mỗi ngày để ta ăn, để ta uống, tra tấn ta.
- Tiểu tử ngươi thôi đi.
Mục Vân lại ngồi xuống, mắng:
- Ngươi dạng này? Năm đó ta tự bạo, cũng không nổ chết đầu vô lại long ngươi, ngươi bây giờ không phải sống thật tốt?
- Ca, kia là ta da dày thịt béo.
Vẻ mặt Tạ Thanh như đưa đám nói:
- Bằng không, Cửu Nguyên tiên môn nắm chắc bắt ta, cũng không có khả năng mấy ngàn năm nay đều không đánh chết ta!
- Ngươi cí bản lĩnh.
- Cái đó là... Không có khả năng, đương nhiên là bản lĩnh của ca là nhất, chết đều có thể chiếm thi thể của người ta, lần nữa trọng sinh.
Tạ Thanh nói, ánh mắt rơi vào Vương Tâm Nhã bên người Mục Vân, lôi kéo Mục Vân thấp giọng nói:
- Ca, ngươi được, chiếm thân thể người ta, cũng chiếm luôn lão bà của người ta, ta nghe nói còn là bốn người, lợi hại.
- Chỉ là có chút thua thiệt, bất quá cũng không tính thua thiệt, tóm lại cỗ thân thể này cũng thuộc về ngươi, đều là ngươi làm chuyện tốt, trong lòng ngươi cũng đừng quá so đo.
Phanh phanh phanh...
Tạ Thanh nói vừa nói xong, Mục Vân không nói hai lời, liên tục đón lấy, từng quyền từng quyền đánh lên trên đầu Tạ Thanh.
- Ta để ngươi nói bậy, để ngươi nói bậy...
- A... Ta không nói, không nói, tẩu tử, ngươi quản quản ca.
Tạ Thanh cầu khẩn.
- Khanh khách...
Vương Tâm Nhã hiện tại che miệng cười nói:
- Đã sớm nghe nói, Vân lang mỗi ngày giảng ngươi là vô lại long, không nghĩ tới, ngươi thật đúng là vô lại.
- Ca, ngươi thế mà chửi bới ta?
- Ta chửi bới ngươi? Ta nhìn ngươi lại ngứa da.
Mục Vân lôi kéo Vương Tâm Nhã, nói:
- Đây là... Tam tẩu của ngươi.
Nghĩ nghĩ, Mục Vân còn dựa theo sắp xếp kiếp này.
Tần Mộng Dao thứ nhất, Tiêu Doãn Nhi thứ hai, Vương Tâm Nhã thứ ba, Diệp Tuyết Kỳ thứ tư, mà về phần Minh Nguyệt Tâm, mỗi lần đều là hắn bị ép buộc, không phải nữ nhân của hắn.
- Chào tam tẩu!
Tạ Thanh cười hắc hắc, khuôn mặt tuấn tú trắng noãn, phối hợp ý cười tà mị, biểu lộ ra khá yêu dị tuấn mỹ.
Xú tiểu tử này, thật sự càng dài càng soái.
Nhìn Tạ Thanh, Mục Vân nhịn không được, tiến lên một bước, lần nữa ôm lấy.
Mặc dù hai người nói chuyện không đứng đắn, thế nhưng, nhìn thấy Tạ Thanh, biết hắn bị bắt, trong lòng Mục Vân vẫn rất đau nhức.
- Xú tiểu tử, ca có lỗi với ngươi.
Mục Vân vỗ vỗ bả vai Tạ Thanh, nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, ta có lỗi với ngươi.
- Cái gì? Ta mới vừa rồi bị đại xà kia đuổi theo, lỗ tai không dùng được.
- Ta nói, ta có lỗi với ngươi...
- A a a, nghe được, có lỗi với ta thật sao? Không sao đâu không sao đâu, hảo hảo bù đắp ta là được.
Tạ Thanh cười ha ha một tiếng nói.
- Xú tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta!
Mục Vân cười mắng.
- Phải rồi, ca, ngươi và ta cũng đừng sướt mướt như đàn bà nữa, vừa rồi ngươi trở về, chờ ngày nào đó ta thoát khỏi Vũ Hóa Thiên Cung, chúng ta hai người, ta kéo lấy ngươi, ngươi ôm chặt ta, cùng một chỗ lao tới Vân Minh, để những đám ranh con kiêu ngạo không ai bì nổi kia trả giá.
Ta kéo lấy ngươi... Ngươi ôm chặt ta...
Lời này nghe thế nào đều cảm thấy khó chịu.
- Hảo, đừng ba hoa.
Mục Vân lần nữa nói:
- Ta có thể nhìn ra, đó cũng không phải chân thân ngươi, bản thể ngươi đâu?
- Ách...
Nâng lên lời này, Tạ Thanh sờ sờ gò má, mặt có phần đỏ lên.
- Ngại mất mặt?
- Ha ha, ca, ta nói cho ngươi, ngươi về sau trở lại Vân Minh, ngàn vạn lần không thể nói cho mấy người Hách Đằng Phi nha, tứ đại hộ pháp của ngươi, mỗi ngày chê cười lão tử, ngươi phải giữ bí mật cho ta.
- ...
Mục Vân gật đầu.
- Là như vậy, năm đó, ta một mực đi tìm tung tích ngươi, ngươi không biết, lúc ngươi chết, Mạnh Tử Mặc Đan Tiên phát động hết thảy thủ đoạn, giống như điên tìm ngươi trong toàn bộ tiên giới, lúc ấy ta đi theo ngươi, ngươi chết rồi, ta trở về, Mạnh Tử Mặc mặc dù không nói gì, thế nhưng trong lòng ta tự trách, cho nên đi ra ngoài tìm ngươi.
- Về sau Vũ Hóa Thiên Cung thông báo biết tung tích của ngươi, kết quả bị lừa, bị bọn hắn tóm lấy.
- Vũ Hóa Thiên Cung...
khóe miệng Mục Vân ngậm lấy một vòng ý cười.
- Bên trong Hóa Thiên vực, Vũ Hóa Thiên Cung đứng đầu, mà lại tiếp giáp cùng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chỉ là tiểu tử ngươi chạy thế nào đến bên dưới Lạc Nhật sơn mạch?
- Ta đào.
Tạ Thanh đương nhiên nói:
- Những năm nay nhàn rỗi không chuyện gì, bọn hắn giam cầm bản thể ta, lúc đầu ta sắp muốn chạy, một luồng hồn phách còn hạ giới tìm ngươi, về sau Vũ Hóa Thiên Cung đổi ta đến một chỗ khác, làm cho ta cũng không biết ở nơi nào, sau đó phạm vi hoạt động của ta liền bị giam cầm, chỉ có thể ở gần Tiên giới Vũ Hóa Thiên Cung, phân ra từng sợi hồn phách, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, ngươi nhìn, những thông đạo này, đều là ta đào...
- Không biết bị giam ở nơi nào...
Ánh mắt Mục Vân mang theo một tia cháy bỏng.
- Ca, ngươi cũng không gấp gáp.
Tạ Thanh cười nói:
- Những người kia, không làm gì được ta, mà mỗi ngày cho ta ăn các loại vật liệu, ta biết những vật kia, tê liệt ta, mê hoặc ta, có một lần bọn hắn dùng một loại rượu, quá chén ta, muốn giải phẫu ta, kết quả bọn hắn đều hái không xuống một mảnh lân giáp trên người lão tử.
- Đúng thế, ngươi là Thần Long, ai có thể làm gì ngươi?
- Hắc hắc, cho nên, những năm qua, nói là giam giữ ta, không bằng nói là cung cấp ta đây!
Tạ Thanh cười hắc hắc nói:
- Dù sao, trong tiên giới, ta là Thần Long Tạ Thanh độc nhất vô nhị.
- Thật sao?
Mục Vân lại giễu cợt nói:
- Tiểu Thất, ra để Tạ thúc thúc ngươi nhìn.
Tiểu Thất nhất thời đi ra.
Hiện nay Tiểu Thất nhìn giống như hài đồng mười tuổi, phấn điêu ngọc trác, rất đáng yêu.
- Để Tạ thúc thúc ngươi nhìn, bộ dáng Thần Long nhất tộc nên có.
- Ừm!
Tiểu Thất vừa dứt lời, hóa thành một Thần Long lân giáp bảy màu, chỉ là lần này, lân giáp Tiểu Thất càng thêm chiếu sáng rạng rỡ, ánh sáng vạn trượng.
- Thất Thải Thiên Long?
Tạ Thanh tán thán nói:
- Không sai không sai, ca, ngươi nuôi tốt, khi ta còn bé, không có chết đói cũng không tệ, hiện tại chậm rãi thức tỉnh một ít bí kíp của Long tộc, có thể còn sống sót, cũng không tệ.
- Ừm ừm!
- Ngươi cũng là Long tộc sao? Thúc thúc!
Tiểu Thất trừng lớn hai mắt, nhìn Tạ Thanh, nói:
- Chỉ là nhìn ngươi không giống như là long.
- Ta...
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người hé miệng cười một tiếng.
- Cha, thúc thúc này cho ta cảm giác, rất khó chịu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận