Vô Thượng Thần Đế

Chương 200: Tám Mươi Phần Trăm

Mục Vân mắng to:
- Ngươi không nghĩ tới, vì sao đệ đệ ngươi đang yên lành, trí thông minh từ đầu tới cuối vẫn duy trì ở chín tuổi, chuyện này không kỳ quái sao? Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, hắn có nơi nào không giống bình thường sao?
Ngực to mà không có não?
Mấy lời sau câu này của Mục Vân, Tiêu Doãn Nhi một câu đều không nghe rõ, nàng chỉ nghe được Mục Vân mắng nàng ngực to mà không có não!
- Ngươi muốn chết!
Nói xong, Tiêu Doãn Nhi một bước tiến lên, trực tiếp lao về phía Mục Vân.
Nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi ra tay, lúc này Cổ Vũ Phàm mới gấp.
Tiêu Doãn Nhi chính là cao thủ Long Bảng!
Cao thủ Long Bảng có ý nghĩa như thế nào? Cảnh giới ít nhất là trên Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, mà lại có thủ đoạn thông thiên, toàn bộ bảy đại viện Thất Hiền học viện, cao thủ Long Bảng chỉ có một trăm tên.
Bảng danh sách này, nói rõ cái gì? Cường đại, học viên mạnh nhất Thất Hiền học viện, thậm chí đều muốn lợi hại hơn so với một ít đạo sư.
Tiêu Doãn Nhi này ra tay với Mục đạo sư, Mục đạo sư... Rất có thể không phải là đối thủ!
- Dừng!
Nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi đánh về phía mình, Mục Vân cắt một tiếng, một bước lui lại, ngay sau đó vỗ ra một chưởng.
- Tránh? Ngươi muốn trốn à?
Nhìn Mục Vân muốn tránh, Tiêu Doãn Nhi làm sao có thể cho hắn như ước nguyện.
Dù sao mình cũng là cao thủ Long Bảng, chính là đại biểu thiên tài kiệt xuất nhất Thất Hiền học viện, Mục Vân chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, bắt được hắn, dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, bàn tay của Tiêu Doãn Nhi chạm tới thân thể Mục Vân trong nháy mắt, đột nhiên, thân thể hắn lại tiến gần nàng chỉ còn một tấc.
Khoảng cách một tấc kia, Tiêu Doãn Nhi muốn quay người, nhưng lực lượng lại bị mất hết, vì vừa đúng lúc nàng thu lại lực lượng.
Cùng lúc đó, Mục Vân đi đến bên cạnh người Tiêu Doãn Nhi, một chỉ điểm ra, phịch một tiếng, Tiêu Doãn Nhi lảo đảo một cái, kém chút té ngã trên đất.
- Ngươi...
Tiêu Doãn Nhi kém chút bị Mục Vân đánh bại, sắc mặt nàng đỏ lên.
Nàng là cao thủ Long Bảng, lại thua trong tay Mục Vân, nên bị kinh ngạc.
- Ngươi cái gì ngươi!
Mục Vân cau mày nói:
- Lời ta mới vừa nói, ngươi có nghe không? Chẳng lẽ ngươi muốn đệ đệ ngươi cả một đời đều như vậy sao?
- Mục đạo sư, đều như vậy là sao?
Tiêu Khánh Dư cầm Thất Khiếu Thông Linh Đan trong tay, ngơ ngác nói.
Tiêu Doãn Nhi nhìn bộ dáng của đệ đệ, trong lòng nàng mềm nhũn, ngăn chặn tức giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ngươi nghĩ rằng Tiêu gia chúng ta không tìm biện pháp sao? Phụ thân ta vì chuyện của đệ đệ, một đêm đầu bạc, nương ta cả ngày hậm hực, nhưng dù Tiêu gia mạnh mẽ, là một trong năm đại gia tộc, lại không có bất kỳ biện pháp nào!
- Đó là vì các ngươi ngu ngốc!
Mục Vân không khách khí chút nào nói:
- Vừa rồi sở dĩ, ta không có ra tay là đang quan sát đệ đệ ngươi, hiện tại trong lòng đã có chút manh mối, nhưng cần làm một thí nghiệm, quá trình có thể sẽ rất thống khổ, nhưng ta có tám mươi phần trăm nắm chắc!
- Tám mươi phần trăm!
Trong mắt Tiêu Doãn Nhi lóe lên ánh sáng.
Tám mươi phần trăm hi vọng!
Trước kia, Tiêu gia bọn hắn mời không ít luyện đan sư, xác suất nhiều nhất, chỉ có hai mươi phần trăm, nhưng không có người nào mà không phải là thất bại.
Mục Vân lại còn nói hắn có tám mươi phần trăm hi vọng.
- Chuyện này, ta cần thương lượng một chút với phụ thân, như thế nào?
- Ta lại không có nói sẽ trị cho hắn!
Mục Vân khoát tay, nói:
- Lúc đầu, ta còn muốn quan sát một chút, có lẽ có thể cơ bản xác định, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác ngươi lại xuất hiện!
- Nói như vậy, là trách ta.
- Chẳng lẽ trách ta?
Mục Vân giang tay ra.
Vừa rồi, hắn đang quan sát Tiêu Khánh Dư, khi thấy những người kia bị Tiêu Khánh Dư đánh lui, hắn cảm thấy một mùi vị quen thuộc.
Cái loại cảm giác này, sẽ không sai!
Có lẽ, Tiêu Khánh Dư cũng không phải năng lực kém, mà là một vị thiên tài, một vị thiên tài dù ai cũng không cách nào giải thích được!
- Đến cùng ngươi có biện pháp hay không?
- Đương nhiên là có!
- Vậy thì tốt, hiện tại ta lập tức nói cho phụ thân và mẫu thân ta biết.
Nói xong, Tiêu Doãn Nhi lập tức rời đi, không chút nào chậm trễ.
- Nha đầu này...
Mục Vân nhìn Tiêu Khánh Dư chớp mắt to, cười ha hả nói:
- Dư nhi, Mục đạo sư dẫn ngươi đi đến một nơi được không?
- Nơi nào?
- Tụ Tiên các!
Cùng lúc đó, một bên khác, Tiêu Doãn Nhi không ngừng nghỉ, trực tiếp chạy về Tiêu gia.
Nếu như Mục Vân thật sự có thể chữa khỏi cho Dư nhi, phụ thân với mẫu thân tất nhiên sẽ vui mừng đến phát khóc.
Tiêu gia, bởi vì chuyện của đệ đệ khiến phụ mẫu phân tâm quá nhiều, một số người trong gia tộc đã bắt đầu kích động, cho nên phụ thân mới thông gia với Mục gia, muốn củng cố một chút địa vị gia tộc
Nếu là đệ đệ được chữa khỏi, phụ thân có thể toàn tâm vùi đầu vào trong sự vụ của gia tộc, Tiêu gia, tất nhiên sẽ nâng cao một bước.
- Nương, cha ta đâu?
- Cha ngươi đang ở trong phòng sách, làm sao thế, Doãn Nhi, sao ngươi vội vàng hấp tấp thế?
- Ta tìm được một người, hắn có tám mươi phần trăm nắm chắc chữa khỏi cho đệ đệ, cho nên ta tới để thông báo cho phụ thân với mẫu thân.
Tám mươi phần trăm!
Thân thể của Niệm Linh Căng run lên, đứng bật dậy.
Sáu, bảy năm qua, vì linh trí của nhi tử, nàng với phu quân Tiêu Chiến Thiên dường như đều mất ngủ hàng đêm, mỗi ngày đều muốn tìm biện pháp, có thể mỗi ngày đều là thất vọng.
- Ai?
- Là đạo sư mới tới của lớp Dư nhi, Mục Vân!
Lông mày của Niệm Linh Căng nhíu lên:
- Vị thiếu tộc trưởng Mục gia kia? Vị hôn phu của ngươi? Đúng là có chút thủ đoạn nhỏ, khiến Mạc Vấn Mạc đại sư có thể cung kính đối với hắn, thế nhưng là, lúc trước Mạc đại sư cũng nói, bệnh của Dư nhi, chỉ dựa vào luyện đan sư, là không thể nào trị hết được.
- Hắn có nói trị như thế nào không?
Giờ phút này, trong đình viện, một thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng.
Tiêu Chiến Thiên, tộc trưởng Tiêu gia!
Tiêu Chiến Thiên gần năm mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn y như cũ rất cường tráng mạnh khỏe, gương mặt như lưỡi đao, hai mắt sắc bén, để lộ ra khí thế bá đạo của kẻ trên.
Chỉ là mái đầu bạc trắng, lại tăng thêm một chút ưu thương.
Tiêu Chiến Thiên khác với Mục Thanh Vũ, dáng vẻ của hắn như người nắm giữ đại quyền, người quyết định, trời sinh đã mang theo một cỗ khí tức bá vương.
- Phụ thân!
Tiêu Doãn Nhi đáp:
- Mục Vân là một người có rất nhiều biện pháp, có lẽ, hắn thật sự có biện pháp. Mà lại, nữ nhi vừa mới giao thủ với hắn, lại bị hắn dùng một chiêu đánh bại, cảnh giới của hắn giống như đã đạt đến Linh Huyệt cảnh tam trọng!
- Linh Huyệt cảnh tam trọng?
Tiêu Chiến Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Tiêu gia với Mục gia đính hôn, Tiêu Chiến Thiên tự nhiên sẽ đi tìm hiểu Mục Vân.
Trước khi đến Nam Vân thành, Mục Vân hình như còn chưa tới Linh Huyệt cảnh, lúc này mới bao lâu, hắn đã đột phá đến Linh Huyệt cảnh tam trọng!
- Ta thấy, chỉ là một ít thông minh, không đáng tin tưởng!
Niệm Linh Căng mở miệng.
Tuy nàng là thê tử Tiêu Chiến Thiên, nhưng thực lực bản thân không tầm thường, ở Tiêu gia, nàng cũng có quyền nói chuyện mấy phần.
- Thế nhưng... Mục Vân đã mang theo đệ đệ đi Tụ Tiên các, nói là muốn... Trị thương cho đệ đệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận