Vô Thượng Thần Đế

Chương 2074: âm Mưu Bắt Đầu

Người kia cầm trường kiếm, nhìn Mục Vân, mắt đầy lạnh lùng.
Mà một gương mặt bị che chắn, căn bản thấy không rõ dung nhan.
- Ngươi là ai?
Mục Vân nhịn không được mở miệng dò hỏi.
- Ta là ai? Mục tộc bởi vì ngươi mà lên, ngươi tự nhiên cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến xuống dốc, cho nên, chịu chết đi, chết rồi, ngươi không cần cân nhắc ta là ai.
Nam tử cầm kiếm đánh tới.
Trong chớp nhoáng, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều muốn sụp đổ.
Hắn muốn phản kháng, thế nhưng căn bản không có cách phản kháng.
Oanh...
- Đừng!
Đột nhiên, Mục Vân thức dậy, toàn thân đầy mồ hôi.
Hắn cảm giác sợ hãi vô biên vô hạn.
- Lại là một giấc mộng...
Mục Vân xoa xoa mồ hôi trán, tự lẩm bẩm.
Ba năm qua, từ khi hắn ngưng tụ hồn phách, có thể thi triển hồn kích, mộng kiểu này cơ hồ bao phủ hắn.
Trong mộng, hắn một mực chạy trốn, một mực chạy trốn.
Sẽ xuất hiện đủ loại người theo đuổi giết hắn.
Mục Vân quả thật không biết nói gì về loại tình huống này.
Giống như một giấc mơ, lại giống là... Một câu chuyện trước kia.
Lắc lắc đầu, ký ức trong mộng cảnh để sắc mặt Mục Vân hết sức khó coi.
Lấy một vài viên Thái Dương Đan uống vào, lúc này mới cảm giác khá hơn một chút.
- Mục công tử!
Ngay hiện tại, Huyết Vãng Sinh đột nhiên đi vào phòng.
- Thế nào rồi?
- Bên ngoài có một đám người đến, ngài ra ngoài xem thử.
- Đến một đám người?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược hơi kinh ngạc.
- Đi ra xem một chút!
Bọn hắn ở đây ba năm, một lần ra ngoài dài nhất cũng đi được ngàn dặm, thế nhưng một bóng người cũng không thấy.
Bên trong phạm vi ngàn dặm quanh mình, toàn bộ là huyết nhân.
Cho nên ba năm qua, bọn hắn vẫn ở đây một mực chém giết huyết nhân.
Nhưng bây giờ vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện một đám gia hỏa, Mục Vân thật kinh ngạc.
Đến đến bên ngoài sơn động, Mục Vân quả nhiên nhìn thấy một nhóm ước chừng mười mấy người đang đứng bên ngoài cửa sơn động.
Hai người cầm đầu đang muốn mở ra trận pháp, thế nhưng căn bản vô kế khả thi.
Mà mười mấy người sau lưng hai người thì chật vật chống cự lại đám huyết nhân, cách đó không xa, ước chừng mấy chục con huyết tương cũng đang lao tới.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời khẩn trương.
Ở đây ba năm, bọn hắn không có gặp được người nào.
- Các ngươi là ai?
Mục Vân bước tới, nhìn hai người cầm đầu, chậm rãi hỏi.
Một người bên trái mặc áo gấm, không nhiễm máu tươi, thân hình cao lớn uy mãnh, rất cường tráng.
Một người bên phải, là nhìn như tú tài, cho người ta cảm giác hơi yếu đuối.
- Tại hạ là đệ tử nhị thập thất phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn Hồng Kha!
Người bên trái trả lời, tiếng nói mang theo tiếng leng keng.
- Tại hạ là Tử Khang, đệ tử nhị thập bát phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Người bên phải cũng chắp tay nói.
- Hai người chúng ta đã chạy trốn hơn một năm qua, may mắn chạy trốn tới nơi đây, đã sức cùng lực kiệt, còn mời vị bằng hữu này có thể thả chúng ta đi vào!
Hồng Kha cung kính nói.
Tử Khang cũng chắp tay.
Nhìn khí tức ba động của hai người, rất không tầm thường.
Quan trọng nhất là, mười mấy người đi theo phía sau hai người đang đối phó đám kia huyết nhân đều là tứ phẩm, ngũ phẩm Chân Tiên, hai người này dẫn đầu, chỉ sợ thực lực càng hơn một bậc.
Hai gia hỏa này, nhìn quần áo sạch sẽ, hoàn toàn không giống như mệt gần chết.
- Vị huynh đài này, chúng ta chính là được sư huynh đệ triệu hoán, mới tiến lên phía nam.
Nhìn thấy Mục Vân không lên tiếng, Hồng Kha lần nữa nói:
- Bọn hắn ở bên trong Hỏa khu phát hiện một tòa thành trì, những huyết nhân kia căn bản không dám vào bên trong thành trì, đặc biệt gọi chúng ta đi qua, cho nên trên đường đi qua nơi đây, chỉ hi vọng đặt chân.
- Không sai!
Tử Khang cũng mở miệng:
- Nếu mấy vị nguyện ý đi theo chúng ta, có thể chiếu ứng lẫn nhau, không thể tốt hơn.
Hai người nói, mấy người tại chỗ bắt đầu phấn chấn.
Thánh Như Ý thấp giọng nói:
- Nếu bọn hắn quả thật biết vị trí của thành trì, chúng ta...
- Mục công tử, đan dược trên người chúng ta đã không còn nhiều!
Huyết Vãng Sinh cũng phấn chấn nói.
Bọn hắn một mực dừng lại chỗ này, không phải biện pháp, một khi tiêu hao hết vật liệu, muốn tăng thực lực lên, quá khó.
Dưới tình huống như thế, đám người nghe được có thành thị, tự nhiên một lòng chạy đến.
Nhìn thấy mấy người ánh mắt nóng bỏng, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Các ngươi vào đi.
Nghe Mục Vân đáp ứng, mở trận pháp ra, mấy người chạy vội vào.
- Còn không biết tôn tính đại danh của mấy vị!
Tử Khang tiến vào động khe, chắp tay cười nói.
- Tại hạ tên Mục Vân, đến từ Thiên Kiếm lâu môn hạ Cửu Tiên các.
- Ta gọi Thánh Như Ý.
- Huyết Vãng Sinh.
- Hạ Sâm.
Mấy người đều tự giới thiệu một phen, trò chuyện.
- Ba người các ngươi chiêu đãi, ta về trước đi tu luyện.
Mục Vân cũng không có bồi tiếp mấy người nói chuyện tào lao, quay người trở lại bên trong động phủ.
Mà cùng lúc đó, Huyết Vãng Sinh, Hạ Sâm, Thánh Như Ý ba người lại mang theo Tử Khang cùng Hồng Kha hai người mở động phủ, nhiệt tâm hỗ trợ, quên cả trời đất.
Ba người cũng không ngừng hỏi hai người chuyện liên quan tới thành trì kia.
- Thành trì tên Vẫn Tinh thành, nghe nói là sớm tồn tại trong thánh mộ, mà bên trong có rất nhiều bảo bối bị vứt bỏ.
Tử Khang chậm rãi giải thích:
- Bất quá ta đoán chừng, chúng ta đi qua, bảo bối cũng bị bọn hắn vơ vét xong, nhưng ở nơi đó tị nạn, tóm lại sẽ an toàn hơn một ít.
Mấy người thương thảo, hết thảy tự nhiên rơi vào lỗ tai Mục Vân.
Vẫn Tinh thành? An toàn một ít?
Mục Vân cười lạnh không thôi.
Tử Khang và Hồng Kha hai người có thể nói không sai, đúng là tồn tại Vẫn Tinh thành, nhưng cho dù tồn tại, chỉ sợ nơi đó cũng rất không an toàn.
Mục đích của chuyến này là vì thí luyện, hai bên tự nhiên muốn đồ sát nhau.
Hiện tại bên trong Vẫn Tinh thành nói không chừng đã loạn thành một bầy.
Mà hai người tới đây, rất nhiều chỗ kỳ quái.
Một người là đệ tử nhị thập thất phong, một người là đệ tử nhị thập bát phong, mà đều tại lục phẩm, thất phẩm Chân Tiên.
Tị nạn?
Nhìn bọn hắn một chút tiêu hao cũng không có, chỗ nào giống như tị nạn.
Nhưng Mục Vân cũng không gấp gáp vạch trần bọn hắn.
Hắn rất muốn nhìn một chút, bọn gia hỏa này muốn làm gì.
Làm động tác dưới mí mắt của hắn, cái giá phải trả thế nhưng rất lớn.
Lúc nửa đêm, huyết nhân phía ngoài vẫn không có trung thực, ngược lại bên trong mọi người, náo nhiệt dần lui, tất cả mọi người mong mỏi, ngày thứ hai bắt đầu lên đường, đi tới Vẫn Tinh thành mà Tử Khang cùng Hồng Kha nói tới.
Đêm đó, bên trong từng động phủ, mọi người đã nghỉ ngơi.
Trong u ám, hai thân ảnh lại gặp gỡ.
- Thế nào?
- Đều đã ngủ, ta còn bày ra một chút mê hương, trừ phi sơn băng địa liệt, nếu không không có khả năng tỉnh lại.
- Tốt!
Hắc ám, hai thân ảnh, hưng phấn bàn chuyện.
Nhìn kỹ lại, chính là Hồng Kha cùng Tử Khang hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận