Vô Thượng Thần Đế

Chương 2763: Xuất phát Viêm Châu

Ngày hôm sau, sáng sớm, Mục Vân vừa đi tới tiền viện, hai đạo thân ảnh đứng trước người.
Chính là Lục Quảng Nghĩa và Lâm Hạc, lúc này hai người nhìn Mục Vân, mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt đều đỏ bừng, hiển nhiên là một đêm không ngủ.
- Hả? Hai người còn làm gì ở đây?
- Cái kia...
Lục Quảng Nghĩa do dự nói:
- Không biết chuyện Mục thống lĩnh đã nói thế nào?
- Nói chuyện gì? Có chuyện gì?
Mục Vân càng khó hiểu.
Lâm Hạc vẻ mặt đau khổ nói:
- Chính là chuyện Lâm gia và Quảng Bình Đường chúng ta, đi theo Mục tiên sinh đến Viêm Châu.
Nghe được lời này, Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hai người là bởi vì chuyện này, còn chờ ở chỗ này.
- Hai người các ngươi đã nghe nói rồi.
Mục Vân lại nói:
- Ta nói rồi, mang theo các ngươi, chính là mang theo các ngươi, ngày hôm qua đàm luận cùng Lư lão, cũng không phải việc này, hai người các ngươi có thời gian lo lắng này, không bằng nhanh chóng về nhà chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát, đến bên trong Viêm Châu, bắt đầu bắt tay vào tiếp nhận sản nghiệp của Viêm gia.
- A?
- A cái gì mà a? Đi đi.
Mục Vân lải nhải cả đêm, tinh thần mệt mỏi, hiện tại chính là thời điểm cần nghỉ ngơi.
Lục Quảng Nghĩa cùng Lâm Hạc hai người, vội vàng rời đi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Mục Vân đang cùng Lư Tuấn Sinh thương thảo, thì ra chuyện đã sớm định.
Mục Vân nói một không hai, xem ra, thật sự là như bên ngoài nói, địa vị Mục Vân hiện tại ở Lư gia, rất cao.
Ba ngày sau, Quảng Bình đường cùng đội ngũ Lâm gia, nghỉ ngơi hồi phục xong, chuẩn bị xuất phát.
Dọc đường đi, đội ngũ mênh mông ước chừng gần năm ngàn người, mà Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, chỉ mang theo vài tên tùy tùng.
Bên ngoài Lư phủ, Lư Tuấn Sinh tiễn Mục Vân đi, sắc mặt hiền lành.
- Phụ thân, cứ như vậy, Mục Vân, chính là độc bá một phương, với năng lực của hắn, tương lai chỉ sợ...
- Chỉ sợ như thế nào?
Lư Tuấn Sinh thản nhiên nói:
- Với năng lực hiện tại của hắn, ta cũng giết không chết hắn, huống chi còn có một Tạ Thanh, hơn nữa thương thế của Minh Khôn, chỉ có dựa vào hắn mới có thể làm được.
- Dựa vào hắn? Hắn bất quá là nhất tinh thần đan sư...
- Ngươi biết cái rắm.
Lư Tuấn Sinh mắng một câu, hừ nói:
- Người này tương lai là long tường vạn dặm, chúng bây giờ ta giao hảo với hắn, mười tám châu quận, còn có thể chia một chén canh, nhưng nếu đắc tội hắn, mười tám châu quận kia, căn bản không có chỗ đứng của chúng ta.
- Được rồi, Mục Vân vừa mới tới Viêm Châu, khẳng định cần số lượng lớn nhân lực, các ngươi phái một ít người thông minh làm việc thuận lợi, đưa qua cho hắn.
- Vâng.
Lư Tuấn Sinh hiểu được, Mục Vân bây giờ, chính là hùng ưng giương cánh bay cao, bắt đầu bày ra nanh vuốt của mình.
- Ngọc Tuyết.
Lư Tuấn Sinh nhìn cháu gái mình, nói:
- Nếu Kiếm Thần Tông đã nhận ngươi, khi nào thì báo cáo?
- Kiếm Thần tông cho cháu gái ba năm thời gian, trong vòng ba năm, đột phá Chân Thần cảnh, liền có thể trở thành đệ tử ngoại tông, đến lúc đó, là có thể đến Kiếm Thần tông báo cáo.
Nghe được lời này, Lư Tuấn sinh thở dài một hơi.
Trong mười tám châu quận Nam Trác vực, Chân Thần cảnh giới đã là cường giả.
Nhưng ở trong Kiếm Thần tông khổng lồ kia, Chân Thần cảnh bất quá là vừa mới đủ tư cách trở thành đệ tử ngoại tông.
- Ta nghe nói bên trong Kiếm Thần tông, đệ tử ngoại tông đều là Chân Thần cảnh, quả nhiên không sai, đệ tử nội tông kia, ít nhất là Địa Thần cảnh, có thể đạt được danh xưng phong hào của Kiếm Thần tông, chỉ sợ là Thiên Thần cảnh.
Lư Tuấn Sinh thở dài nói:
- Ngọc Tuyết, ngươi trở thành đệ tử ngoại tông Kiếm Thần tông, gia gia yêu cầu đối với ngươi không cao, tương lai có thể tiến vào nội tông, Lư gia chúng ta ở trong mười tám châu quận, ai cũng không sợ.
- Tuyết Nhi nhất định cố gắng.
- Ừm.
......
Trải qua hơn nửa ngày đi đường, mọi người rốt cục cũng đến giữa Viêm Châu cùng Quảng Bình quận, Lăng Vân thành.
Sở Hàm Liễu Thân và hơn mười đệ tử vệ đội thứ chín hiện tại đều đang chờ.
Ngoài cửa thành, hơn trăm Huyết Vệ lẳng lặng đứng lại, hơn mười thành viên hộ vệ, cũng chờ đợi.
- Thống lĩnh.
Nhìn thấy Mục Vân, Liễu Thân và Sở Hàm đều hành lễ.
- Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, không cần gọi ta là thống lĩnh nữa, Viêm Châu, hiện tại thuộc về ta, vệ đội thứ chín các ngươi, Lư gia cũng điều động cho ta.
Nghe được lời này, sắc mặt Sở Hàm cùng Liễu Thân đều vui vẻ.
Bọn họ đã sớm nhìn ra, đi theo Mục Vân, có thể thành đại sự.
Bây giờ có vẻ như là sự thật.
Bây giờ, Mục Vân đã trở thành bá chủ Viêm Châu, đó chính là Mục Châu chủ.
- Trước an bài mọi người vào thành nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lại lên đường đi.
- Vâng.
Nhất thời, mọi người vào thành.
Đội ngũ chậm rãi, hành quân quả thật phiền toái, nếu không với tốc độ hiện tại của hắn, từ Quảng Bình quận đến Viêm Châu, không cần nửa ngày.
Thăng cấp đến cảnh giới Hư Thần viên mãn, tốc độ của hắn tăng lên không chỉ gấp đôi.
An bài thỏa đáng, Mục Vân đến phủ thành chủ, đã sớm an bài xong phòng tu tập.
Hiện giờ, muốn đột phá Chân Thần cảnh, cần mỗi giờ mỗi khắc gắt gao kết hợp thần thể, thần hồn, thần mạch của mình, khiến cho ba thứ có thể chân chính dung hợp.
Mục Vân đi mỗi một bước đều rất cẩn thận.
Chuyện cảnh giới tăng lên, cho tới bây giờ đều không thể gấp gáp được.
Trước kia ở Tiên giới, hắn bởi vì mấy lần chậm trễ không ít thời gian, dẫn đến mấy người Vân Nhi, Nhã Nhi cùng mình đến Tiên giới, đều vượt qua mình.
Nhưng hắn không nóng nảy, một khi một căn cơ cảnh giới không ổn định, vậy tất sẽ chậm trễ tu hành ngày sau.
Lúc ấy ở Tiên giới, sau khi hắn sống lại khống chế cảnh giới, chính là cẩn thận như thế, càng không cần nói đến hiện tại, hắn gặp rất nhiều đối thủ chênh lệch cảnh giới.
Vào ban đêm, gió trong như nước, Mục Vân bay lên nóc phòng, nhìn lên bầu trời.
Tiểu thế giới, đại thế giới, đến bây giờ là thần giới, mỗi một lần đều như thế, nhưng lần này, không giống.
Đây là số mệnh của hắn, thần giới, chính là kết cục cuối cùng.
Kiếp này, chỉ cần có thể đạt tới đỉnh phong của thần giới, về Mục tộc, về phụ thân, về mẫu thân cùng với thê tử của mình, hắn có thể chân chính thủ hộ bọn họ.
- Ừm?
Chỉ là gió nhẹ ập tới, trong không khí lại mang theo một cỗ sát khí.
Vù vù ....
Đột nhiên, ba đạo thân ảnh, thừa dịp bóng đêm, đi tới nóc nhà, vây quanh Mục Vân.
- Ám sát ta?
Nhìn ba đạo thân ảnh, Mục Vân cười nhạt nói:
- Ai phái các ngươi tới đây?
- Nói nhảm ít nói, ngươi chính là Mục Vân đúng không? Ngươi không cần đi, Viêm Châu tối nay, chính là tử kỳ của ngươi.
Ba đạo thân ảnh không nói hai lời, giết ra.
Hưu hưu hưu...
Ba tiếng xe gió hiện tại truyền ra, trước người ba người, ba thanh trường kiếm hiện tại giết ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại cười nhạo một tiếng.
- Thứ không biết chết sống mà thôi.
Trường kiếm vung lên, ba đạo thân ảnh lúc này, nhất thời lui về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận