Vô Thượng Thần Đế

Chương 1604: Nhất Diệp sơn cốc (1)

Mục Vân lại cầm kiếm phía trước, cười lạnh nói:
- Kẻ này muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn lưu thủ đối với hắn?
- Ngươi thân là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, có biết gặp đệ tử Thiên Kiếm lâu ta nên phục tùng mệnh lệnh? Chẳng lẽ Phái chủ các ngươi không có nói cho ngươi biết sao?
- Chẳng lẽ tọa hạ đệ tử Diệp Cô Tuyết Nhất Diệp kiếm phái còn cần nghe mệnh lệnh đệ tử nội kiếm các, ngoại kiếm các như mấy người các ngươi sao? Các ngươi cũng quá coi trọng mình đi?
Nhưng ngay lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng quát to.
Tiếng quát vừa dứt, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Một thân bạch y bồng bền kinh diễm xuất hiện ở giữa hai phe.
Nhìn người nọ, Hướng Thiên Dương chắp tay nói:
- Đệ tử Hướng Thiên Dương, gặp qua Nhất Diệp tiền bối Diệp kiếm phái.
- Không cần.
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết nói:
- Hướng Thiên Dương, ngươi kiêu ngạo thật lớn, cho dù Thiên Quân Vũ lão già kia tự mình đến, cũng sẽ không làm ẩu như vậy, mấy tên tiểu bối các ngươi thật đúng là càn rỡ quen rồi?
- Đệ tử không dám, chỉ là Thân sư đệ và vị Mục sư đệ này phát sinh một chút hiểu lầm.
- Ta nhìn ngươi dám.
Diệp Cô Tuyết nói:
- Mục Vân này, là tọa hạ đệ tử của Diệp Cô Tuyết ta, Diệp Cô Tuyết ta bình sinh chỉ có tám tọa hạ đệ tử, đừng nói là ngươi, chính là Thiên Quân Vũ đụng đến tọa hạ đệ tử của ta, Diệp Cô Tuyết ta cũng sẽ để Thiên Kiếm lâu các ngươi trả giá đắt.
Nghe đến lời này, trong lòng Hướng Thiên Dương càng đắng chát.
Diệp Cô Tuyết này sáng tạo Nhất Diệp kiếm phái xem như có thời gian ngắn nhất bên trong ngũ đại môn phái.
Thế nhưng nữ nhân này lại làm cho người ta nhìn không thấu.
Ngàn năm trước thu một đệ tử bị người giết, nữ nhân này truy sát hắn khắp Kiếm Vực, cứng rắn chém giết tặc nhân.
Chỉ là hắn thế nào cũng không nghĩ ra, Mục Vân này thế mà lại là tọa hạ đệ tử của Diệp Cô Tuyết.
Tọa hạ đệ tử thứ tám.
Diệp Cô Tuyết lại thu một tòa hạ đệ tử.
Khó trách tiểu tử này cổ quái như vậy.
- Hướng Thiên Dương, ngươi đến Nhất Diệp kiếm phái ta, cần làm chuyện gì?
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Ngày thường không phải đều là ngũ trưởng lão ứng Thiên Hùng các ngươi đến sao? Lão già kia đi đâu rồi?
- Khởi bẩm Diệp tiền bối, lần này có chuyện can hệ trọng đại, cho nên các trưởng lão mới quyết định để chúng ta trước truyền lời nhắn, mời Phái chủ các đại môn phái, tông chủ, chung phó Thiên Kiếm lâu, thương nghị đại sự, việc này liên quan tới... Bích Lạc tiên sơn.
Bích Lạc tiên sơn.
Nghe đến lời này, Diệp Cô Tuyết nhăn đầu lông mày.
Mục Vân cũng hơi sững sờ.
Chẳng lẽ bởi vì Hoàng Tuyền thành bên trong Bích Lạc tiên sơn?
- Còn mời Diệp tiền bối đến lúc đó đúng hẹn mà tới, đệ tử cáo lui.
Hướng Thiên Dương chắp tay, mỉm cười rời đi.
- Hướng sư huynh!
Thân Mạc giờ phút này sắc mặt tái nhợt, một tay che ngực, nhịn không được quát:
- Tiểu tử này... Cứ như vậy xong rồi.
- Đi!
Hướng Thiên Dương giờ lại không nói hai lời, trừng Thân Mạc một ánh mắt, dẫn đầu rời đi.
- Thân sư đệ, chúng ta đi trước đi.
Liễu Tố Tố cũng mở lời.
- Mục Vân, ta ghi nhớ ngươi, chuyện này, không xong đâu.
Sắc mặt Thân Mạc trắng bệch, nhìn Mục Vân, hung ác nói.
Mục Vân lại không rảnh để ý.
Không xong liền không xong thôi.
Mục Vân âm thầm cười lạnh.
Thân Mạc này, thật không biết lượng sức.
- Mấy người các ngươi đi theo ta.
Diệp Cô Tuyết bỗng nhiên mở miệng.
Mấy người kia, đương nhiên chỉ mấy tên tọa hạ đệ tử tại chỗ.
...
Nhất Diệp kiếm phái, phía trên sơn phong của Phái chủ.
Diệp Cô Tuyết đứng chỗ vách đá, nhìn về dãy núi trùng điệp Tiên khí lượn lờ phía trước, ngậm miệng không nói.
Thật lâu, Diệp Cô Tuyết bỗng nhiên quay người, nhìn Mục Vân, Phượng Như Ý, Chiến Thiên Linh, Triêu Thiên Ca bốn người trước mặt.
- Ba người các ngươi là tọa hạ đệ tử của Diệp Cô Tuyết ta sao?
Diệp Cô Tuyết nhìn ba người, hờ hững nói:
- Nhất Diệp kiếm phái ta, dù cho là Phàm Thiết cấp thế lực, bị quản chế bơi Thiên Kiếm lâu, thế nhưng các ngươi chính là đệ tử Diệp Cô Tuyết ta, cớ gì e ngại hai đệ tử ngoại kiếm các, một đệ tử nội kiếm các của Thiên Kiếm lâu?
- Sư tôn, chúng ta không có...
Chiến Thiên Linh chắp tay nói.
- Không có?
Diệp Cô Tuyết quát:
- Vậy ta hỏi ngươi, vì cái gì hôm nay chỉ thấy Mục Vân xuất thủ, các ngươi quan sát hắn? Chẳng lẽ, Thân Mạc một người khẩu xuất cuồng ngôn, chỉ có Mục Vân nghe? Hay là nói, Hướng Thiên Dương có cảnh giới Địa Tiên để các ngươi sợ hãi?
- Sư tôn...
- Ngậm miệng.
Diệp Cô Tuyết nhìn Chiến Thiên Linh, Triệu Thiên Minh, Phượng Như Ý ba người quát:
- Thái Tử bây giờ bế quan, ba sư huynh khác của các ngươi cũng có chuyện khẩn yếu cần làm, ba người các ngươi hiện tại có thể nói là dẫn đầu đông đảo đệ tử, không làm tốt làm gương mẫu, cơ nghiệp vạn năm của Nhất Diệp kiếm phái ta như thế nào yên tâm giao cho các ngươi?
- Sư tôn bớt giận.
- Sư tôn bớt giận!
- Sư tôn bớt giận!
Ba người quỳ xuống lễ bái, thở mạnh cũng không dám.
Diệp Cô Tuyết dù sao cũng là Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái, bằng vào lực lượng một mình nàng, để cho Nhất Diệp kiếm phái ổn định cắm rễ bên trong Nam Cực chi địa, đủ để nhìn ra, thực lực Diệp Cô Tuyết rất cường đại.
Toàn bộ Nam Cực chi địa, tứ đại Phàm Thiết cấp thế lực khác, mấy ngàn năm qua không dám ngấp nghé Nhất Diệp kiếm phái, chính là bởi vì Diệp Cô Tuyết một người.
Cho dù Thiên Kiếm lâu đối mặt với vị Phái chủ này của bọn hắn cũng là có nhiều kiêng kị.
- Ba người các ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, thế nào bàn giao cho ta.
Diệp Cô Tuyết bình phục tâm tình, chậm rãi nói:
- Ta thu các ngươi làm đệ tử đã có hơn ngàn năm, hiện tại vẫn còn là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, Thái Tử gần đây đang cực lực đột phá ràng buộc Nhân Tiên, đặt chân Địa Tiên, , ta thấy các ngươi ba người vì quản lý đảng phái của mình mà phân tâm quá nhiều, trong khoảng thời gian tiếp theo, ba người các ngươi dứt khoát đến Nhất Diệp sơn cốc tôi luyện một phen đi.
Nhất Diệp sơn cốc.
Nghe đến lời này, ba người biến sắc, rất kinh khủng, thế nhưng lại không dám phản bác.
Nhìn thấy ba người biểu lộ khó coi, thậm chí mang theo một ít sợ hãi, Mục Vân biết, chỉ sợ nguy hiểm bên trong Nhất Diệp sơn cốc khác hẳn với những địa phương khác bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
- Còn không lui xuống, không có lệnh của ta, không được ra khỏi cốc.
Diệp Cô Tuyết vừa dứt lời, bàn tay hất lên, ba thân ảnh bay mất...
- Mục Vân!
- Có đệ tử!
Mục Vân không nghĩ tới, Diệp Cô Tuyết ngày thường nhìn ôn nhu chân thành, thế nhưng nổi giận lên quả thực chính là dáng vẻ Mẫu Dạ Xoa, cung kính đáp.
- Ngươi bây giờ đến cảnh giới cỡ nào rồi?
Diệp Cô Tuyết bất mãn nói:
- Cảnh giới tu vi hảo hảo biểu diễn ra lại như thế nào? Che che lấp lấp, thế mà ngay cả ta cũng không nhìn ra, bất quá căn cứ thực lực ngươi phát huy, hẳn là phía trên thất phẩm.
- Đệ tử cũng không muốn quá phong mang tất lộ, hi vọng sư tôn không nên trách cứ.
- Không phải lừa đảo tức là đạo chích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận