Vô Thượng Thần Đế

Chương 695: Tranh cãi

- Hừ, ta lúc đầu đã biết Vũ Tiên cảnh tam trọng, cảnh giới lưu ly kim thân có thể ngoài ý muốn xâm nhập đến bên trong thế giới thủy tinh đã là kỳ tích, hai người bọn họ thế nhưng là cường giả cảnh giới thân thể bất tử, ta chỗ nào là đối thủ?
Mục Vân khổ sở nói:
- Cướp đoạt long lân trong tay hai người bọn họ, các ngươi thật xem trọng ta.
Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời cảm thấy không thích hợp.
Không sai, bốn người cùng nhau tiến vào bên trong lối đi, trừ Trần Nhiễm, ba người bọn họ đều xuất hiện ở đây.
Mà nhìn qua Mục Vân giờ phút này, sắc mặt trắng bệch, trên người rách rách rưới rưới, nói chuyện đều tốn sức.
Mặc dù Bạch Tuyệt cùng Cổ Phi Dương cũng không tốt gì, thế nhưng hai người dù sao cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh lục trọng - thân thể bất tử, làm sao Mục Vân có thể đoạt đi long lân dưới mí mắt hai người.
Về tình về lý, đều giải thích không rõ.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt nổi lên nghi ngờ.
- Long lân chính là chí bảo Thần Long, chín mảnh long lân, trên người ta khẳng định giấu không được, chỉ có tồn tại trong không gian giới chỉ, đây chính là không gian giới chỉ của ta, các ngươi nhìn.
Mục Vân nói xong, đổ ra toàn bộ bảo bối bao gồm cả linh tinh trong không gian giới chỉ.
- Ai nếu không tin, có thể tới kiểm tra, nhìn trên người ta phải chăng còn có không gian giới chỉ khác, cũng có thể nhìn trong không gian giới chỉ ta, hiện tại có rỗng hay không.
Mục Vân nói, trực tiếp ném không gian giới chỉ của mình ra bên ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người hồ nghi nhìn Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt hai người.
Mục Vân đã làm được chuyện này để chứng minh trong sạch của mình, lục soát không gian giới chỉ, trên người cũng lục soát, căn bản không có địa phương khác có thể giấu chín mảnh long lân.
Long lân mười phần to lớn, trừ phi Mục Vân giấu ở trong đầu.
Chỉ sợ trên đầu Mục Vân trực tiếp mở ra chín đóa hoa.
Chỉ là bọn hắn nghĩ không ra, Mục Vân quả thật giấu long lân ở trong đầu.
Chính xác mà nói, là bên trong Tru Tiên Đồ.
Tru Tiên Đồ, không gian mênh mông, đừng nói long lân, cho dù một đầu Thần Long, đều có thể giấu đi.
Chỉ là bảo bối bực này, trong thiên hạ, cũng chỉ có món này, đánh chết bọn hắn cũng không nghĩ ra Mục Vân nắm giữ kỳ bảo như thế.
Lần này, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Cổ Phi Dương cùng Bạch Tuyệt.
- Không có khả năng!
Bạch Tuyệt giờ phút này quát to một tiếng, nói:
- Hắn khẳng định dùng bí pháp giấu đi chín mảnh long lân.
- Bạch Tuyệt, mặc dù ngươi là cường giả Vũ Tiên cảnh lục trọng, thân thể bất tử, thế nhưng nói chuyện cũng không thể không chịu trách nhiệm, ngươi tựa lưng Huyền Không sơn, vu hãm người như thế, dạng này tốt lắm sao?
Nhìn Bạch Tuyệt tức hổn hển, Mục Vân khổ sở nói, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Một câu nói kia lập tức để thiên tài ở đây đồng cảm.
Huyền Không sơn thân là đệ nhất đại tông môn ba ngàn tiểu thế giới, từ trước đến nay duy ngã độc tôn, mỗi một vị thiên tài đều cảm giác được uy áp của Huyền Không sơn đối với bọn hắn.
Giờ phút này nghe Mục Vân gợi nhắc, từng người cảm giác tức giận.
- Bạch Tuyệt, ngươi đừng tưởng rằng của mình là thứ hai Thiên Mệnh Bảng thì có thể muốn làm gì thì làm, Mục Vân đã chứng minh trong sạch của hắn, hiện tại long lân đến cùng có trên người của ngươi và Cổ Phi Dương hay không?
Một đệ tử đột nhiên đứng ra quát.
Nghe đến lời này, sắc mặt Bạch Tuyệt phát lạnh, một ánh mắt trừng ra, tên đệ tử mở miệng lập tức nuốt hết lời vào bụng, không dám nói nữa.
- Đệ tử Huyền Không sơn uy phong thật to, lại dám uy hiếp đệ tử môn phái khác như vậy.
Tần Mộng Dao bước ra một bước, nhìn Bạch Tuyệt, sắc mặt phát lạnh.
- Lại là ngươi nữ nhân gian xảo này!
Bạch Tuyệt nói:
- Đừng cho rằng ta không biết quan hệ giữa ngươi và Mục Vân, khắp nơi bảo vệ cho hắn, ngươi cho rằng ngươi là kẻ tốt lành?
Chỉ là, chửi xong một tiếng này, Bạch Tuyệt lại nháy mắt cảm giác được một đạo sát ý vây quanh thân thể của mình.
Khí tức âm lãnh, đem hắn bao phủ.
Mà ngay sau đó, đệ tử môn phái khác lúc này cũng nhìn không được, trên mặt mang theo vẻ giận dữ.
Tần Mộng Dao nói không sai, Bạch Tuyệt ỷ vào mình là đệ tử Huyền Không sơn, không để người khác ở trong mắt, uy hiếp người khác, hiện tại thế mà nhục mạ trước mặt mọi người, thực sự đáng ghét.
- Các ngươi muốn làm gì?
Nhìn ánh mắt tất cả mọi người, Bạch Tuyệt triệt để mất đi kiên nhẫn, quát:
- Một đám ngu xuẩn, phế vật, long lân rõ ràng ở trên người hắn, các ngươi lại mắt chó không biết, tất cả đều là phế vật!
Một tiếng chửi rủa để Cổ Phi Dương triệt để lắc đầu.
Cho dù long lân thật không có ở trên người hắn cùng Bạch Tuyệt, cũng thay đổi thành trên người hai bọn họ.
- Ta là thủ tịch đệ tử Huyền Không sơn, các ngươi dám giết ta? Các ngươi ai dám giết ta?
Vừa nghe lời này, đông đảo đệ tử lâm vào phẫn nộ trong lúc nhất thời thanh tỉnh.
Trong lòng tức giận, lập tức yếu bớt hơn phân nửa.
Không sai, Bạch Tuyệt là đệ tử Huyền Không sơn, ai dám giết hắn?
Dù long lân thật ở trên người hắn, bọn hắn cũng không dám đi trắng trợn cướp đoạt, đi hào đoạt.
Bởi vì Bạch Tuyệt là thủ tịch đệ tử Huyền Không sơn, cái thân phận này, bọn hắn không thể coi thường.
Giết Bạch Tuyệt, chính là trêu chọc cường địch cho thế lực tông môn phía sau lưng mình.
- Ta dám!
Chỉ là Bạch Tuyệt vừa dứt lời, Tần Mộng Dao vốn muốn mở miệng, thế nhưng lại có người cướp lời.
Mục Vân!
- Hắn?
- Hắn sao được? Mới tam trọng cảnh giới, như thế nào là đối thủ của Bạch Tuyệt?
- Ngươi không thấy Bạch Tuyệt bị thương sao?
- Thế nhưng Mục Vân này cũng bị thương, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo mà.
Nhìn thấy Mục Vân đi ra, đám người lập tức nghị luận ầm ĩ.
- Hừ, long lân ở trên người ngươi, ngươi bây giờ ngược lại dám đứng ra rồi?
Dữ tợn Bạch Tuyệt sắc mặt nói.
Hắn thật sự bị Mục Vân chọc tức điên.
Trong nháy mắt long lân bị Mục Vân cướp đi, Mục Vân muốn giết hắn và Cổ Phi Dương, hắn cũng đã triệt để điên cuồng.
Chuyện giải thích không rõ ràng, vậy dùng vũ lực giải quyết.
Chỉ có kẻ yếu mới là dùng miệng giảng đạo lý, cường giả, chỉ dùng nắm đấm giảng đạo lý.
- Có trên người ta hay không, ánh mắt mọi người sáng như tuyết, mà về phần ngươi, mắng nữ nhân của lão tử, hôm nay, ta tất giết ngươi.
Nhìn Bạch Tuyệt, Mục Vân sát ý dạt dào nói.
- Vân lang!
- Không sao đâu, chỉ là một đầu châu chấu nhảy nhót, không ngại chuyện gì.
Mục Vân khẽ mỉm cười:
- Nhìn thấy nàng còn tốt, ta yên tâm, lời tâm tình thì chờ chút trò chuyện tiếp, hiện tại, ta trước tiên rút răng cái thứ lắm miệng này!
- Hừ, chàng chàng thiếp thiếp, ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này, cường giả, dạng nữ nhân gì không có?
Nhìn thấy Mục Vân ôn nhu, Bạch Tuyệt quát:
- Hôm nay không chỉ ngươi muốn chết, nữ nhân này, ta cũng sẽ hảo hảo chơi đùa, ta sẽ cho ngươi biết, kết cục đắc tội Bạch Tuyệt ta.
Nghe được lời Bạch Tuyệt, Cổ Phi Dương biết triệt để xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận