Vô Thượng Thần Đế

Chương 1580: Ta làm sao không dám (1)

Mà tên đệ tử bị bắt được kia thì sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, một bước đi tới thạch đài, nội tâm lại không ngừng cầu khẩn:
- Tuyệt đối không nên xảy ra vấn đề gì mới tốt!
Phanh...
Nhưng, ngay khi tên đệ tử kia đạp một bước vào phía trên, một tiếng phanh đột nhiên vang lên.
Tiếng vang bành bành, trên bệ đá, huyết khí lăn lộn, đệ tử kia không có phản kháng bị một cỗ huyết sắc bao phủ, vô thanh vô tức cái gì đều biến mất.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sững sờ.
Đây là tình huống gì?
Một màn này xuất hiện để mọi người nhất thời kinh ngạc.
- Các ngươi, lại đi.
Căn bản không thấy rõ tình huống, Phong Không lại lần nữa bắt ba người, ném tới bệ đá.
Lần này trên bệ đá, ba thân ảnh mới vừa rơi xuống, huyết sắc tràn ngập, từng huyết xà leo lên từ trên bệ đá, lao thẳng tới ba tên đệ tử.
Vừa quấn chặt, ba tên đệ tử nhất thời bị ngăn chặn.
Tiếng bang bang vang lên, ba người muốn phản kháng, nhưng giờ căn bản không có bất kỳ năng lực gì để phản kháng.
Ba thân ảnh triệt để biến mất.
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ta là tình thế bắt buộc.
Phong Không hừ một tiếng, bước ra một bước, bàn tay đánh ra một trảo.
Bá bá bá...
Năm thân ảnh bị Phong Không chộp vào trước người, đánh tới thạch đài.
Huyết xà lần nữa xuất hiện, năm người chật vật ngăn cản.
Phong Không lại không nói hai lời, tốc độ bạo khởi, bàn tay cầm ra, bắt tới Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ ở trung ương.
Vừa bạo khởi, Phong Không tăng tốc, những huyết xà kia đuổi theo trên không.
Nhưng bàn tay Phong Không mới vừa bắt lấy một góc của huyết sắc đồ quyển, tiếng tư tư lạp lạp vang lên, huyết nhục cùng xương cốt bên trên tay hắn trong nháy mắt này bị tan rã thành nước mủ.
Nhưng Phong Không tốt xấu gì cũng là cảnh giới bát phẩm Nhân Tiên Tiên Nhân, nhìn thấy tốc độ huyết nhục xương cốt hòa tan trên cánh tay mình càng lúc càng nhanh, tay phải nhất thời nâng kiếm, chém xuống.
Phù một tiếng vang lên, bàn tay trái Phong Không đứt đến tận gốc.
Bàn tay kia rơi xuống trên bệ đá một giây đã hóa thành nước mủ, cuối cùng tư tư lạp lạp hóa thành khói trắng, biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Phong Không gầm thét một tiếng, lui lại.
Mà lúc này, năm thân ảnh bên trên thạch đài đã hóa thành nước máu, biến mất không thấy gì nữa.
Phong Không lúc này rơi xuống thạch đài, nhìn cảnh trí bên trên thạch đài, đờ đẫn im lặng.
- Đáng chết!
Lấy ra một ít dược phấn, kiềm chế máu tươi ngừng chảy trên bàn tay của mình, Phong Không quát to.
- Phong sư huynh, không có sao chứ?
- Không sao cả!
Phong Không gật đầu nói:
- Ảnh hưởng với ta không lớn, chỉ là Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, quả thực đáng ghét...
- Phong sư huynh, đây nhất định là một tòa trận pháp, Mục Vân kia có nhiều ý xấu, nói không chừng...
Đúng!
Trận pháp!
Phong Không thầm mắng mình ngu xuẩn, thời khắc mấu chốt mà quên Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân đứng ở một bên, Phong Không tiến lên, quát:
- Mục Vân, nơi đây trận pháp, ngươi có nhìn ra manh mối?
- Có.
Mục Vân gật đầu nói:
- Nơi này căn bản không phải trận pháp, mà là cấm chế, có thể nói là tử trận, căn bản không có gì biện pháp giải khai, trừ phi là... Xông vào.
- Xông vào?
Phong Không nhăn đầu lông mày nói:
- Ngươi không thấy được tình hình ta vừa rồi à? Xông vào căn bản không được.
- Vậy ta cũng không có biện pháp gì tốt.
Mục Vân buông buông tay nói:
- Thực lực của ta có hạn, nơi này cực kì cổ quái, ta cũng không có biện pháp gì tốt.
- Không có cách nào hay không suy nghĩ biện pháp?
Nhìn thấy Mục Vân từ chốikia Thác Bạt Phong đưa tay nhấc lên một tên đệ tử còn lại của Tẩy Kiếm Các, một chưởng vỗ nát đầu, nói:
- Còn thừa lại sáu người, ngươi không nói, ta giết từng người bọn hắn.
- Ngươi giết đi!
Mục Vân không quan trọng khoát tay một cái nói:
- Giết bọn hắn, ta còn muốn cảm tạ ngươi.
- Ngươi...
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Thác Bạt Phong quát:
- Các ngươi nhìn thấy chưa? Gia hỏa này là đồng bọn của các ngươi, hiện tại muốn vứt bỏ các ngươi, các ngươi không hận hắn?
Hận?
Nghe đến lời này, mấy người khác cười khổ không thôi.
Bọn hắn và Mục Vân vốn không có quan hệ gì.
Mục Vân hiện tại không giúp bọn hắn mới là bình thường, trợ giúp bọn hắn, bọn hắn mới có thể cảm giác giật mình.
- Các ngươi.
Nhìn thấy mấy người còn thừa thế mà thờ ơ, Thác Bạt Phong quát:
- Mấy người các ngươi làm thịt hắn cho ta, lập tức, lập tức.
- Nếu không, các ngươi chết.
Nghe đến lời này, mấy người khác câm như hến.
So với vi phạm ý gia hỏa này, bọn hắn càng muốn thử một lần, liên thủ lại chém giết Mục Vân.
Giờ phút này, người là dao thớt, ta là thịt cá, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn một con đường đúng nhất.
Năm sáu người xông lên, đánh tới hướng phía Mục Vân.
- Chỉ bằng mấy người các ngươi?
Mục Vân cười lạnh một tiếng, Hắc Dận Kiếm xuất hiện trong tay, nháy mắt xuất thủ.
Tiếng bá bá bá vang lên, trong điện quang hỏa thạch, Mục Vân thu hồi Hắc Dận Kiếm, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thế nhưng trước người, chỉ còn lại mấy cỗ thi thể.
Những người này, quá yếu.
Mục Vân mới lười nhác nói nhảm cùng bọn hắn.
- Bây giờ còn có người nào có thể thúc đẩy?
Mục Vân nhìn kia Thác Bạt Phong, nói:
- Ngươi có thể lựa chọn, tự mình đi lên chịu chết.
Tự mình chịu chết?
Nhìn Mục Vân cuồng vọng, Thác Bạt Phong tức giận đầy ngực.
- Tiểu tử, chỉ là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên mà thôi, ngươi đây là muốn chết.
Thác Bạt Phong gầm thét một tiếng, cầm một thanh cự kiếm màu đen, xuất thủ.
Cự kiếm màu đen chém ra, Thác Bạt Phong tỏa ra sát cơ dạt dào.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại liên tục cười lạnh.
- Hiện tại, tất cả mọi người các ngươi đều phải chết.
- Chết?
Thác Bạt Phong ha ha cười nói:
- Ngươi quá cuồng vọng, đồ không biết trời cao đất rộng.
Thác Bạt Phong lao tới, một kiếm chém ra, tiếng phốc phốc phốc phốc truyền ra.
- Để ngươi nhìn thực lực của ta cũng được.
Mục Vân không nói hai lời, giơ kiếm đón lấy.
Lực lượng kiếm đạo cường hoành bỗng nhiên triển khai.
Ngưng tụ kiếm giới, một kiếm chém ra, Thác Bạt Phong ở trong mắt Mục Vân triệt để biến thành người chết.
- Cửu Thiên Lạc Kiếm Sát!
Một kiếm chém giết, Mục Vân ngưng tụ kiếm giới, khóa chặt thân ảnh Thác Bạt Phong.
Nhưng Thác Bạt Phong dù sao cũng là cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên, bị khóa chặt, thân thể của hắn chỉ bị hạn chế, tốc độ giảm bớt, nhưng cũng không có bị giam cầm.
Nhưng dạng này đủ để Mục Vân phát huy.
Chém ra một kiếm, Mục Vân nhanh chóng công kích.
Khanh...
Một tiếng kiếm reo vang lên, bước chân Mục Vân quanh quẩn trên không trung, công kích càng thêm mãnh liệt.
Một thức rơi vào hạ phong, Thác Bạt Phong lúc đầu công kích giờ lại chỉ bị động phòng bị.
- Đáng chết, tiểu tử này sao lại mạnh mẽ như thế.
Nhìn thấy mình bị ngăn cản cản, rơi vào hạ phong, Thác Bạt Phong thẹn quá hoá giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận