Vô Thượng Thần Đế

Chương 2065: Mê Thiên Trận (2)

Thánh Như Ý khổ sở nói:
- Tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ, các ngươi nghĩ rằng hắn sẽ tín nhiệm chúng ta? Cho nên cho dù sống chết trước mắt, hắn khẳng định cũng sẽ phòng bị chúng ta.
- Ta hiểu rõ.
- Ừm.
Ba người lần nữa đi theo.
Mà giờ khắc này Mục Vân đã đến đại điện thứ hai.
từng tòa đại điện, xây dựng thông đạo sâu xa, quy mô gần như giống nhau.
Mà bên trong đại điện lại rối bời.
Vừa rồi bị người lật tung.
Mục Vân thấy cảnh này, im lặng không nói.
Không có dừng lại quá nhiều, Mục Vân lần nữa tiến vào cung điện thứ ba.
Thánh Như Ý ba người chỉ cảm thấy, Mục Vân vô cùng kỳ quái.
Thế nhưng bọn hắn cũng không dám xen vào.
Theo Mục Vân, tiến vào tòa bên trong cung điện thứ ba.
Nhưng còn chưa đợi bọn hắn tiến vào bên trong, Mục Vân đã quay trở lại, đi về cung điện thứ hai.
Đám người lần nữa đi theo Mục Vân Mục Vân tiến vào tòa cung điện thứ hai.
Mà Mục Vân không dừng lại ở bên trong cung điện thứ hai quá lâu, trở về cung điện thứ nhất.
Đám người vừa định đi theo, Mục Vân đã lần nữa trở lại cung điện thứ hai.
Thứ nhất, thứ hai, thứ ba ba cung điện, Mục Vân tới tới lui lui, căn bản không có dừng lại.
Ngay từ đầu, ba người Thánh Như Ý còn đi theo, thế nhưng về sau, ba người dứt khoát ngừng lại tại chỗ, nhìn Mục Vân, nhìn gia hỏa này đến cùng muốn giở trò quỷ gì.
Mục Vân căn bản không để ý tới bọn hắn, tới tới lui lui, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy ba người.
Mục Vân bận bịu lục quên cả trời đất, tới tới lui lui.
- Gia hỏa này đến cùng đang làm gì?
- Ai biết!
- Chẳng lẽ đùa nghịch chúng ta?
Ba người nhìn hai bên, thực sự không rõ, Mục Vân đến cùng đang làm cái gì.
Cuối cùng, Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, đứng trong đại điện, nhìn ba đại điện, mặt hiện ra ý cười.
- Thì ra là thế.
Mục Vân nhìn đại điện, cuối cùng hiểu rõ.
Thì ra là thế cái gì?
Gia hỏa này đến cùng đang nói cái gì?
Mục Vân lại không để ý tới đám người, nhìn mấy người nói:
- Đi thôi!
Cái gì? Đi thôi?
Làm cọng lông.
Tới tới lui lui đi dạo hơn nửa ngày, cuối cùng chỉ một câu nói như vậy...
Đi thôi.
Mới vừa rồi là đang làm gì?
Vận động một chút?
Thế nhưng, Mục Vân không nói, bọn hắn hiện tại cũng không dám hỏi.
Nén giận, tiếp tục đi theo Mục Vâ,.
Thế nhưng Mục Vân hiện tại đang rất kích động.
Đi vào ba đại điện, hắn nhìn kỹ một lần lại một lần, xác định một việc.
Bên trong đại điện căn bản không có bất kỳ bảo vật gì, những người phía trước tuyệt đối không vớt được chỗ tốt gì.
Trong đây, ba cung điện kết nối với nhau tạo thành một mê huyễn trận mô hình nhỏ.
Mục Vân sở dĩ tới tới lui lui qua lại giữa ba đại điện là vì xác định kia từng mê huyễn trận có phải liên tiếp.
Cuối cùng hắn rốt cục xác định ba huyễn trận kết nối lẫn nhau.
Hắn lại rất rõ ràng loại thủ đoạn này đến từ Đại sư huynh Lục Thanh Phong của mình.
Kiếm Thánh Lục Thanh Phong cũng không quá tinh thông trận pháp. Nhưng sư tôn Diệt Thiên Viêm trước kia nói sư huynh, gia hỏa này không có nghiên cứu gì về trận pháp, nhưng lại chuyên nghiên cứu một ít bàng môn tà đạo.
Mà những bàng môn tà đạo này đang được được thể hiện.
Đổi lại tiên trận sư khác, trận pháp này tuyệt đối không có khả năng lừa qua được ánh mắt của hắn.
Thế nhưng hắn nhưng không có nhìn ra nơi này.
Sau khi đi vào bên trong ba đại điện, hắn mới phát hiện một vài vấn đề, trước trước sau sau đi vài chục lần mới tìm được vấn đề.
Ba tòa đại điện liên tiếp thành một trận pháp cỡ nhỏ, trận pháp này gọi Mê Thiên Trận.
Mê Thiên Trận, chính là huyễn trận.
Người biết trận pháp này, ít càng thêm ít.
Năm đó, Lục Thanh Phong một lần tình cờ đạt được đồ quyển của trận pháp này, tự mình nghiên cứu, về sau, đi qua tay hắn, bị cải biến một ít quỹ đạo cố định vốn có của trận pháp, thành Mê Thiên Trận hiện nay.
Mê Thiên Trận, có thể nói là bộ dáng hoàn toàn cải biến.
Năm đó, Mục Vân còn từng bởi vậy giễu cợt Lục Thanh Phong. Thế nhưng về sau, ai có thể nghĩ, Lục Thanh Phong còn luyện thành trận này, thậm chí trêu đùa Mục Vân một hồi.
Lần này, lần nữa nhìn thấy huyễn trận, Mục Vân tràn đầy vui thích.
Nhìn thấy sư tỷ Diệp Tuyết Kỳ, hắn tin tưởng, mình tuyệt đối có thể cùng lần nữa gặp lại sư huynh.
Mà về phần mê chướng bên trong trận pháp, Mục Vân nhìn rõ ràng.
Chuyện sau này sẽ rất có ý tứ.
Ngay sau đó, đám người Mục Vân đi vào chỗ càng sâu.
Trước mắt xuất hiện, không còn là một tòa cung điện, mà là một đình lầu các đài.
Hiện tại có mấy thân ảnh đang đứng ở bên trong.
Nhìn thấy mấy thân ảnh, trong mắt Mục Vân xuất hiện ý cười.
- Là ngươi.
Mà giờ khắc này, mấy người bên trong đình cũng nhìn thấy Mục Vân.
- Là ta!
Mục Vân nhìn mấy người, mỉm cười.
Hai người cầm đầu, hắn vừa mới gặp mặt qua, Liễu Quan và Đỗ Phủ hai người.
Hai người nhìn Mục Vân, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.
Mục Vân xuất hiện ở đây, Bích Viễn đâu?
Bích Viễn không phải đi giết hắn sao?
Thế nào Mục Vân không chết, không thấy Bích Viễn.
Mà lại cảnh giới của Mục Vân...
Hai người khẩn trương.
- Bích Viễn đâu?
Liễu Quan mở miệng quát.
- Hắn à...
Mục Vân nhíu nhíu mày, nói:
- Ta không biết.
Nghe đến lời này, hai người tức giận.
Không biết?
Làm sao không biết.
- Xú tiểu tử, đừng ở chỗ này qua loa tắc trách, Bích Viễn đi giết ngươi, ngươi làm sao không biết?
Liễu Quan nói.
Tốt xấu gì hắn cũng là tứ phẩm Chân Tiên, Mục Vân đề thăng cảnh giới, hắn cũng không sợ.
- Ta nói không biết, các ngươi không tin.
Mục Vân khoát tay một cái nói:
- Bất quá, nhìn bộ dáng của các ngươi, tựa hồ ý kiến với ta rất lớn?
- Nói lời vô dụng với hắn làm gì, ta thấy gia hỏa này tuyệt đối đã giết Bích Viễn, chiếm lấy hết bảo vật của Bích Viễn rồi.
Đỗ Phủ nói:
- Chúng ta làm thịt hắn.
- Làm thịt ta?
Mục Vân không thèm để ý, nhìn ba người Thánh Như Ý phía sau, chậm rãi nói:
- Nếu như các ngươi giải quyết những người này, nói không chừng khả năng ta trở về sẽ gia tăng thêm một chút.
Vừa nghe lời này, ba người Thánh Như Ý ngầm hiểu.
Ba thân ảnh bước ra.
Ba người đều là tứ phẩm Chân Tiên, đối mặt Liễu Quan, cảm giác áp bách, có thể nghĩ.
Sắc mặt Liễu Quan hiện tại kinh biến.
Tiểu tử này chẳng lẽ tìm được đồng bạn?
Đỗ Phủ hiện tại sớm đã sợ xanh mặt.
Hắn chỗ nào nghĩ đến, mình chỉ tùy tiện nói một câu, thế mà đẩy mình đến tuyệt lộ.
- Ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Đỗ Phủ thay đổi, lui lại một bước.
Nhìn Mục Vân giống như đại địch.
- Ta không muốn giết ta à.
Mục Vân cười nhạo nói:
- Với chút thực lực của các ngươi, hảo hảo làm người không được? Ở nơi này, đều bị người Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xem như chó mà giết, còn muốn lấy mạnh hiếp nhỏ?
- Lấn yếu sợ mạnh, quả thực mất mặt xấu hổ.
- Ồ? Lấn yếu sợ mạnh? Chẳng lẽ không phải ngươi sao?
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng nói lại đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận