Vô Thượng Thần Đế

Chương 1197: Thương Thiên Chi Nhãn (2)

Tiếng rầm rầm rầm vang lên, hai lỗ tai Mục Vân giờ phút này bị chấn động đầy là tiếng vù vù, căn bản nghe không được bất kỳ tiếng gì.
Phốc phốc phốc phốc...
Trong lúc đó, bị toàn lực xung kích, phòng ngự của Mục Vân xuất hiện lỗ thủng, phía trên cánh tay xuất hiện mấy đạo huyết ngân.
Chỉ là đối với cái này, Mục Vân lại không quan tâm, một mực hướng phía trước.
- Giết!
Quát lên một tiếng lớn, Mục Vân thi triển ra Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm, trường kiếm vạch ra, đối bính với những không gian lợi nhận.
- Sắp đến.
Nhìn thấy không gian lợi nhận trước đó gần trăm mét, trong mắt Mục Vân hiện ra một vòng tinh quang, giết ra.
Ông...
Mà ở trong chớp nhoáng này, trong nháy mắt Mục Vân sắp xông ra, đột nhiên, một tiếng vù vù vang lên.
Ngay sau đó, phía trước địa phương lúc đầu u ám đột nhiên lóe sáng một đạo ánh sáng.
Phía dưới ánh sáng kia, cả người Mục Vân triệt để ngốc tại chỗ.
Một con mắt.
Đó là một con mắt như thế nào.
Dài, trọn vẹn mấy vạn mét, vẻn vẹn mở ra một cái khe hở liền cao mấy trăm mét.
Giờ phút này, có thể nhìn thấy, từng đạo không gian lợi nhận xuất hiện từ bên trong con mắt khẽ kia trong lúc nó khẽ hợp lại.
- Ta xxx!
Mục Vân đứng tại chỗ, triệt để ngốc, thậm chí đều quên đi cả lưỡi đao đang tàn phá ở trên người.
- Quy... Lão quy, cái này... Là cái con mắt gì?
Từ từ, Quy Nhất thở ra một hơi, chậm rãi nói:
- Thương Thiên Chi Nhãn.
Thương thiên... Chi nhãn.
Mục Vân triệt để ngốc.
Loại vật này, cho dù đứng hàng Tiên Vương, hắn cho tới bây giờ cũng không biết.
Thương Thiên Chi Nhãn, là cái gì?
- Chạy!
- Cái gì?
- Ta bảo ngươi chạy mau, nếu như không muốn chết, liều mạng toàn bộ sức mạnh, tranh thủ thời gian chạy.
- Mẹ ơi, biết ngươi bảo ta tới không có chuyện gì tốt.
Mục Vân không nói hai lời, co cẳng liền rút.
- Ta cũng không nghĩ ra, nơi này thế mà lại có Thương Thiên Chi Nhãn tồn tại, ta... Sớm nên nghĩ tới.
Mục Vân giờ phút này mới không để ý tới Quy Nhất mơ hồ, quay người lại, vội vàng chạy về phía sau.
Chỉ là lúc này, hắn chỗ nào có thể chạy trốn được.
Trong nháy mắt Mục Vân xoay người, con mắt mở ra, một đạo lực hút cường đại, truyền ra.
Trong nháy mắt lực hút cường đại tới gần thân thể Mục Vân, hắn từ bỏ hết thảy chống cự.
Bởi vì Mục Vân cảm giác được, cho dù mình dùng hết khí lực toàn thân, kết quả cũng là ngỏm củ tỏi.
Ông một tiếng vang lên, toàn bộ thân thể Mục Vân bị Thương Thiên Chi Nhãn hút vào, biến mất bên trong không gian này, triệt để không thấy.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Diệu Thiến mang theo Lạc Thiên Vương, Bạt Thiên lão tổ cùng Cửu Nhi ba người lại xuất hiện ở trên một ngọn núi cao.
- Hô...
Nặng nề thở ra một hơi, Diệu Thiến thở dài nói:
- Cuối cùng ra, xem ra bên trong không gian vết rách đã phát sinh biến hóa gì, trước đó ta tới chỗ này, căn bản không có không gian lợi lưu và không gian vòng xoáy xuất hiện.
- Kia Mục Vân làm sao bây giờ?
Cửu Nhi lo lắng hỏi.
- Mục Vân không sao đâu.
Diệu Thiến chắc chắn nói:
- Tiểu tử này rất nhiều thủ đoạn, mà hắn còn lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, thu phục qua Phong Nguyên, bằng vào thân pháp, sẽ không xuất hiện vấn đề, chỉ là không biết, tiểu tử này sẽ ra từ nơi nào, đối với Thương Hoàng tiểu thế giới, ta lúc đầu cũng chỉ quen thuộc Nam Vân Đế Quốc một ít, tiểu tử này về sau tao ngộ thế nào, ta còn thực sự không biết!
- Trước tiên tìm một nơi đóng quân đi, tiểu tử này ra, hẳn sẽ liên hệ chúng ta.
Lạc Thiên Vương ha ha cười nói:
- Ta cũng không hi vọng hắn xuất hiện, nếu không Đại Đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Ừm.
Chỉ là Cửu Nhi nhìn phía trên, trong mắt đầy lo lắng, không cần nói cũng biết.
Nhưng giờ khắc này Mục Vân quả nhiên có nước mắt cũng khóc không ra.
- Lão ô quy, sớm biết không nên nghe ngươi, bây giờ ở nơi nào? Thương Thiên Chi Nhãn, cái gì là Thương Thiên Chi Nhãn?
Mục Vân đứng trong một mảnh thế giới trắng mịt mờ, áo não nói.
Mắt thấy nhà đang ở ngay phía trước, bây giờ lại bị vây ở địa phương không biết này để hắn muốn tự tử.
- Ngươi đừng sốt ruột như vậy.
Quy Nhất lần này rốt cục không có nhao nhao, kiên nhẫn nói:
- Thương Thiên Chi Nhãn chính là con mắt thương thiên sở sinh, thật ra chính xác mà nói, chính là một khối đá thôi, bất quá là một khối khá kỳ quái.
Bất quá chỉ là một khối đá mà thôi?
Một khối đá đem hắn hút vào, tảng đá kia thật đúng là biết chơi.
- Tảng đá kia có làm được cái gì?
- Như ngươi thấy.
Quy Nhất mở lời:
- Hình thành phong nhận, khó trách bên trong một khu này của Thương Hoàng tiểu thế giới sẽ có phong nhận lưu và không gian vòng xoáy mạnh như thế, nguyên lai là có một Thương Thiên Chi Nhãn, Mục Vân, cơ hội của ngươi đến rồi.
- Cơ hội gì?
- Thu phục Thương Thiên Chi Nhãn.
Cái gì? Thu phục?
Mục Vân trợn trắng mắt nói:
- Tâm của ngươi thật đúng là lớn, ta ở nơi này đi một ngày một đêm? Trừ trắng xoá thêm một chút màu vàng, cái gì khác cũng không có...
- Ai nói cái gì cũng không có?
- Ừm?
- Ngươi nhìn phía trước, không phải là một mảnh tối tăm mờ mịt sao?
Thuận Quy Nhất chỉ, Mục Vân nhìn về phía trước, thật đúng là một mảnh tối tăm mờ mịt.
- Ta sát!
Mục Vân đột nhiên phản ứng:
- Ngươi sẽ không muốn nói cho ta rằng, ta đi từ đồng tử đi đến bên trong tròng mắt của con mắt này đó chứ?
Nếu thật như thế, một ngày một đêm thời gian, Mục Vân xem chừng mình có thể vòng quanh Thương Hoàng tiểu thế giới một vòng, thế nhưng ở bên trong Thương Thiên Chi Nhãn, lại vẻn vẹn đi từ đồng tử đi đến tròng mắt.
Thương Thiên Chi Nhãn đến cùng là cái gì
Con mắt Thương thiên sở sinh?
Thương thiên? Chẳng lẽ là cửu thiên?
Mục Vân triệt để sửng sốt.
- Tiếp tục đi, đừng ngừng lại, chờ ngươi đến nơi quan trọng của con mắt này, ngươi sẽ biết.
Hiện tại, chỉ có nghe lời Quy Nhất nói, Mục Vân hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, đối cái gọi là Thương Thiên Chi Nhãn, căn bản không hiểu rõ.
Lần nữa tiến lên một ngày một đêm, Mục Vân mới cảm giác được, bên trong thế giới tối tăm mờ mịt rốt cục xuất hiện một tia màu sắc khác biệt.
Huyết sắc.
- Đến!
Đến nơi đây, Quy Nhất vội vàng để Mục Vân dừng lại.
Tru Tiên Đồ hóa thành một vệt kim quang, xuất hiện bên ngoài não hải Mục Vân.
Tru Tiên Đồ hóa thành một thân ảnh, một thân Bạch Y, khuôn mặt mơ hồ, hai tay chắp ra sau, tóc dài phất phới, giống như nhân vật Mục Vân nhìn thấy khi tôi luyện bên trong Thần Không bảo động.
Một thân ảnh phiêu đãng trước mặt Mục Vân, nhìn về phía trước, thật lâu không nói.
Quy Nhất không nói lời nào, Mục Vân cũng không mở miệng.
Cuối cùng, Quy Nhất rốt cục nhịn không được, xoay người nhìn Mục Vân nói:
- Tiểu tử, ngươi không cảm giác, ta như vậy rất đẹp trai à?
- ...
Nghe được Quy Nhất nói một câu như cạn lời, Mục Vân trợn trắng mắt, không lời nào để nói.
- Mau nói ngươi phát hiện cái gì?
- Thật sự là không biết thưởng thức.
- Ta thưởng thức con vợ ngươi.
Mục Vân mắng:
- Ngươi một mặt mơ hồ, ta có thể thấy cái gì? Ngay nhìn hình dáng ngươi, phán đoán ngươi có đẹp trai hay không?
Quy Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người, nhìn về phía trước, phiêu đãng đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận