Vô Thượng Thần Đế

Chương 2222: Ngươi rất sợ ta?

Mà lại, cho dù giả, nghe những đệ tử kia thuật lại, chỉ sợ Mục Vân cũng sờ hết toàn thân cao thấp của Lộ Dao.
Điểm này, làm sao có thể nhẫn.
- Xem ra định sẵn từ lâu, để ta làm thịt ngươi, khiến cho tâm cảnh ta có thể ổn định lại.
- Nào có nhiều định sẵn từ lâu như vậy? Một con đường mà thôi, ta sống ngươi chết, nhất định là kết cục.
Trường kiếm xuất hiện trong tay Mục Vân, cười nói:
- Ngươi ta đều là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, vậy nhìn, kiếm pháp ai càng hơn một bậc đi.
- Như ngươi mong muốn.
Trong tay Thần Hạo Nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
- Kiếm tên Trấn Ma kiếm, kim cấp thượng phẩm Tiên khí, ta dùng kiếm, chém giết hơn nghìn người, ngươi không phải người thứ nhất, cũng sẽ không là người cuối cùng, cho nên, nếu như đến suối vàng, nhớ kỹ nói cho những người bị ta chém giết, có thể chết dưới kiếm của ta, là vinh quang vô thượng của bọn hắn.
- Nha!
Mục Vân nhàn nhạt nga một cái, nói:
- Thanh kiếm này của ta tên U Ngữ Kiếm, giết chính là loại tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại như ngươi, nếu ngươi xuống dưới đất, nói cho những gia hỏa giống như ngươi kia, kiếp sau làm người, cần phải khiêm tốn một chút.
Đối mặt Mục Vân phản bác, khóe miệng Thần Hạo Nhiên mang theo một tia lạnh lùng.
Gia hỏa này, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Hai thân ảnh đứng ở phía trước, nhìn đối phương, chiến ý dần dần bốc cháy.
Giờ khắc này, hai thân ảnh nhìn nhau, kiếm trong tay lại dần dần phát ra tếng vù vù.
Bá...
Bá...
Cơ hồ đồng thời, hai thân ảnh triệt để va nhau nhau.
Từng tiếng nổ đùng đoàng vang lên, bên trên tế đàn hình tròn rung động tiếng lốp bốp, hai thân ảnh vừa đi vừa về xê dịch, tốc độ cực nhanh.
Mà lúc này, Mục Vân phát hiện, Thần Hạo Nhiên quả nhiên không tầm thường.
- Khó trách tự tin, bát phẩm Kim Tiên, yêu nghiệt tư chất, trách không được có thể đi đến một bước này.
Mục Vân cười nói.
- Ngươi cũng không kém.
Thần Hạo Nhiên nhìn Mục Vân, trên mặt cười, thế nhưng nội tâm lại rất kinh ngạc.
Mục Vân bất luận nhìn thế nào, đều không thích hợp.
Thiên phú gia hỏa này tựa hồ vượt qua yêu nghiệt, chẳng lẽ là Thiên Thánh tư chất? Hay là tuyệt thế Thánh Nhân?
Thần Hạo Nhiên hiện tại nhìn không thấu.
Nhưng có một chút, hắn xác định.
Chí ít đến bây giờ, cảnh giới bản thân hắn phía trên Mục Vân. Lục phẩm Kim Tiên, so sánh với hắn, kém không ít.
Cho dù thiên phú Mục Vân mạnh hơn hắn một ít, thế nhưng kết quả, khẳng định vẫn là hắn thắng.
- Ngươi bắt đầu hoài nghi mình rồi?
Mục Vân nhìn Thần Hạo Nhiên, cười nhạt nói.
- Không có!
- Ha ha, đừng không thừa nhận, tốc độ ngươi xuất kiếm rõ ràng chậm một chút, không chuyên tâm, ngươi nhìn thấy, bát phẩm Kim Tiên của mình lại chậm chạp không bắt được ta, cho nên nội tâm đã từ bỏ.
Mục Vân cười nói:
- Mà ngươi giết Lạc Cô Phong đúng không? Tự nhận có thể dễ như trở bàn tay giết ta, thế nhưng ngươi không biết, Hạ Duệ, bị ta giết chết.
- Ngươi ngậm miệng, ngậm miệng.
Thần Hạo Nhiên hiện tại điên cuồng lao thẳng tới Mục Vân.
Chỉ là lần này, Mục Vân nhìn thấy Thần Hạo Nhiên đã loạn.
Một kiếm, đủ lấy mạng hắn.
- Tử Hồng Trùng Thiên.
Vung ra một kiếm, Mục Vân không ngừng ngưng tụ khí tức cuồng bạo, khuếch tán ra, một đạo kiếm khí xuyên thấu thân thể Thần Hạo Nhiên, ầm vang một tiếng, vỡ ra.
- Ngươi...
- Ta? Ta không sao, đáng tiếc... Ngươi sắp chết.
Mục Vân thu hồi U Ngữ Kiếm, đứng trên tế đàn, lẳng lặng chờ đợi.
Nơi đây, đến cùng là địa phương nào.
Mà bây giờ chỉ còn lại hắn một người, phía dưới, sẽ phát sinh cái gì?
Mục Vân lẳng lặng chờ đợi, không có mở miệng.
Mà dần dần, tế đàn ông ông tác hưởng.
Toàn bộ tế đàn bắt đầu xoay tròn.
Trong lúc xoay tròn, trên tế đài xuất hiện từng cửa hang lớn chừng ngón cái.
Những cửa động kia phân bộ rất đều đều, ba tầng trong, ba tầng ngoài, mà giờ khắc này, Mục Vân đứng ở trung ương tế đàn.
Hưu hưu hưu...
Trong nháy mắt, từng tiếng xé gió vang lên.
Bên dưới tế đàn có từng thuỷ trụ bay lên không.
Toàn bộ tế đàn, nháy mắt tràn ngập nước đọng.
Chỉ là một sát na, những nước đọng kia lại tản mạn bên trên tế đàn, một thân quần áo của Mục Vân bị dòng nước phun ra làm ướt nhẹp, thế nhưng khi những giọt nước rơi kia trên người Mục Vân, Mục Vân cảm giác được, thân thể đều nhẹ nhàng lên.
Những bên trong dòng nước ẩn chứa lực lượng huyền diệu mà tinh thâm, trong lúc nhất thời để Mục Vân trầm mê trong đó.
Mà trong chớp nhoáng, một thân ảnh, dậm chân mà tới.
Một thân váy dài màu lam nhạt, váy trải ra trên mặt đất, bị dòng nước ướt nhẹp, trôi nổi lên, một đôi chân ngọc, đạp trên tế đàn, lội nước, từng bước lướt nhẹ.
Tóc dài trải rộng, trên đầu có một vương miện, biểu lộ ra khá uy nghiêm, mà dưới vương miện là một gương mặt thanh tịnh, màu da non nớt giống như thanh thuỷ, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi không rộng vừa đủ, vành tai mang theo một đôi vòng tai tinh xảo.
Giống như nữ hoàng từ trên trời giáng xuống, lại giống như thiếu nữ trẻ tuổi đang lội nước hái sen.
Nữ tử đi ra một bước, cuối cùng, đến đến trước mặt Mục Vân.
Chỉ là Mục Vân thời khắc này căn bản không có cảm giác chút nào.
Một cỗ lực lượng thông thấu dung hợp vào bên trong thân thể của hắn, Mục Vân chỉ cảm thấy, bên trong những hạt sương này ẩn chứa lực lượng quả thực còn tinh khiết cùng cường đại hơn Thuần Dương Tiên Lộ.
Ban đầu, hắn và Vương Tâm Nhã ở bên trong thánh mộ gặp phải những Thuần Dương Tiên Lộ kia, bất quá to bằng vại nước.
Nhưng bây giờ, bên trong những cửa động này phun ra dòng nước lại phong phú như một cái hồ rộng lớn.
Dần dần, Mục Vân lĩnh ngộ được diệu dụng của dòng nước, trong lòng hơi động.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, tuyệt đối không có khả năng hấp thu hết lực lượng bên trong dòng nước, đã như vậy, thu sạch, thu hết vào bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ của mình.
Vừa sinh ra ý nghĩ, Mục Vân muốn động thủ.
Vung tay lên, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ muốn xuất hiện.
Chỉ là ngay hiện tại, Mục Vân mở hai mắt ra, nhìn trước người.
- Mẹ ơi!
Đặt mông ngồi dưới đất, trái tim Mục Vân đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Mục Vân vỗ vỗ gương mặt của mình, người ngọc nhìn trước, kinh ngạc tại chỗ.
Đây cũng quá diệu đi, thế mà đụng phải nàng tại nơi này, quả thực là không may không may, không may tới cực điểm.
- Ách... Đã lâu không gặp.
Mục Vân nhìn người trước mặt, phất phất tay.
Bà cô này, hắn thật đắc tội không nổi.
- Thật lâu sao?
Chỉ là nữ tử trước mặt lại cười nhạt một tiếng, nụ cười này mang theo cao quý, mang theo lãnh đạm, mang theo mỉm cười, càng mang theo... Vũ mị.
Nhìn người này, Mục Vân lần nữa nhịn không được lui lại mấy bước.
- Minh Nguyệt Tâm, nàng... Sao lại xuất hiện ở đây?
- Ha ha, đơn giản, bởi vì đây chính là địa phương ta từng đi qua lưu lại.
Nữ tử xuất hiện trước mặt Mục Vân chính là Minh Nguyệt Tâm.
Từ lần trước từ biệt, hiện tại lần nữa gặp nhau, ý niệm đầu tiên trong đầu Mục Vân chính là tránh né.
Nữ nhân này, hắn thật sự gặp một lần, sợ một lần.
Hồi tưởng lại tại trong tiên giới, mỗi một lần gặp mặt, tựa hồ là hắn bị Minh Nguyệt Tâm ‘Chà đạp’, loại cảm giác biệt khuất này, đối với người nào đều khó mà nói.
Mục Vân càng buồn bực, nữ nhân này làm gì nhất định phải nắm lấy mình không thả.
Mà buồn bực nhất là, vì cái gì địa phương nữ nhân này lưu lại, hắn mỗi lần đều sẽ đụng phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận