Vô Thượng Thần Đế

Chương 2777: Viêm Minh

Mà theo bàn tay Mục Vân nắm chặt, thạch cầu hiện tại không ngừng thu nhỏ, cuối cùng, hóa thành bột phấn, rơi xuống đất, biến mất không thấy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
- Tham kiến Mục Châu chủ.
Triệu Cực Tùng hiện tại, ầm ầm quỳ xuống đất, dập đầu cúi người, bộ dáng vô cùng cung kính.
- Tham kiến Mục Châu chủ.
Nguyên Đại Dũng hiện tại, cũng quỳ rạp xuống đất, tuy rằng không tình nguyện, thế nhưng, lại không thể không làm.
Nguyên Hoán hiện tại, càng không cần nhắc tới.
- Tham gia Mục Châu chủ.
Mà đang lúc hai bên quỳ xuống dập lạy, đột nhiên, một đạo đột ngột vang lên tiếng dập lạy.
- Giang Hàn?
Nhìn thấy Giang Hàn, Mục Vân cười nói:
- Như thế nào, ngươi cũng muốn đầu nhập vào ta? Ta vừa giết cha ngươi.
- Đúng như lời Triệu lão gia tử nói, người thức thời là tuấn kiệt, Giang Hàn ta thức thời, biết đi theo hai vị, tương lai tiền đồ vô hạn, cho nên ta nguyện ý đầu nhập.
- Lời này nghe, rất có đạo lý.
Mục Vân phất phất tay, nói:
- Được, bây giờ ta thiếu người, các ngươi từ nay về sau, chính là người của ta.
- Chuyện hôm nay, chỉ có bốn người các ngươi còn sống, cũng chỉ có bốn người các ngươi biết!
Mục Vân gật đầu nói:
- Từ nay về sau, chuyện hôm nay dừng lại, ba bên đều tổn thất không ít nhân thủ, các ngươi tự kinh doanh, không bằng liên hợp lại.
Mục Vân ngẩng đầu nhìn phương xa, nói:
- Viêm Châu, đã như vậy, từ nay về sau, bốn quận thành Viêm Châu, Loan Châu, Giang Châu, Tam Nguyên quận, tất cả đều thuộc về Viêm Minh.
Viêm Minh.
Giang Hàn chắp tay nói:
- Xem ra minh chủ đã định ra tên.
Nghe được lời cung kính của Giang Hàn, Triệu Cực Tùng cùng Nguyên Đại Dũng cùng với Nguyên Hoán ba người đều âm thầm tự trách.
- Đúng vậy!
Mục Vân lại nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Triệu Cực Tùng, Giang Hàn, Nguyên Đại Dũng, Nguyên Hoán, Lục Quảng Nghĩa cùng với Lâm Hạc, sáu người các ngươi, chính là Chân Thần cảnh, chính là các vị đường chủ của Viêm Minh ta, bốn đường khẩu Viêm Minh, phân biệt là Viêm Châu, Loan Châu, Giang Châu, Tam Nguyên quận, bốn người các ngươi, vẫn dựa theo từng địa phương quản lý, Lục Quảng Nghĩa, Lâm Hạc, hai người các ngươi quản lý hộ vệ và kinh doanh buôn bán của Viêm Châu.
- Vâng.
Mục Vân vung bàn tay lên, ba đạo sinh tử ám ấn hạ xuống, nói:
- Hiện tại các ngươi thoạt nhìn, là ta khống chế các ngươi, nhưng kế tiếp, các ngươi sẽ biết, bị ta khống chế, bao nhiêu người cầu còn không được.
Vừa nghe lời này, mấy người đều khó hiểu.
Tạ Thanh giải thích:
- Sinh tử ám ấn này, khống chế tất cả các ngươi, hơi có ý phản kháng, Mục Vân minh chủ có thể giết các ngươi, hồn phách chính là căn bản của võ giả, các ngươi nên biết.
- Nhưng ngược lại, Mục Vân chết, các ngươi chết, các ngươi chết, Mục Vân vô sự.
- Nhưng nếu cảnh giới của Mục Vân tăng lên, vậy các ngươi. Cũng sẽ theo cảnh giới tăng lên.
Nghe được lời này, trong mắt bốn người hiện lên tinh quang.
Nhất là Triệu Cực Tùng, thọ nguyên của hắn sắp tới, nếu không đột phá cảnh giới nữa, sẽ rất khó đạt tới cảnh giới tiếp theo, thọ hết chết già. Nhưng thiên phú của hắn chính là như thế, kiếp này vô vọng tăng lên, nhưng hiện tại, tựa hồ không còn vô vọng nữa.
- Được rồi, mọi người yên tâm chớ nóng nảy.
Mục Vân phất tay nói:
- Ấn này, chỗ tốt cùng chỗ xấu đều có, nhưng chỉ cần các ngươi trung thành với ta, ta cam đoan, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
- Gần đây ta muốn bế quan bắt đầu nghiên cứu luyện chế Chân Nguyên Thần Đan, các ngươi mỗi người trở lại trong quận mình, quản trị tốt, ta sẽ để Tạ Thanh nhất nhất thị sát, nhớ kỹ, hôm nay bắt đầu, không có Giang gia, Triệu gia, chỉ có Viêm Minh, bốn chỗ của các ngươi là bốn đường khẩu của Viêm Minh.
- Vâng.
- Tuân mệnh.
Mục Vân khoát tay áo, rời đi.
Về phần tổn thương bên trong Viêm Châu, Lục Quảng Nghĩa cùng Lâm Hạc hai người sẽ tùy ý xử lý.
Giờ khắc này, Mục Vân cảm giác được chỗ tốt của thực lực cường đại.
Mặc dù hắn là cảnh giới Hư Thần viên mãn, nhưng có thể chém giết võ giả Chân Thần trung kỳ.
Cho nên, hắn có thể làm cho những người sợ hãi sinh tử này thần phục hắn.
Đây là một sự răn đe.
Giống như mười đại cổ tộc, mặc dù không hoạt động bên ngoài thần giới, nhưng các thế lực lớn trong Thần giới, nhắc tới bọn họ, chính là sợ hãi dị thường.
Lúc đầu Mục Vân không có ý định kiến tạo thế lực ở mười tám châu quận.
Thứ nhất, sinh tử ám ấn, khi hắn đến thần giới, nhân số có thể khống chế, kịch liệt giảm xuống, hơn nữa tiên giới những người bị hắn thi triển sinh tử ám ấn, hắn căn bản không cảm giác được.
Nhưng sinh tử ám ấn tác dụng rất lớn, cho nên hắn luyến tiếc lạm dụng. Dùng trên người đám người Triệu Cực Tùng, đúng là lãng phí.
Thứ hai, hắn muốn nhanh chóng tăng lên thực lực, cần kiến thức được thiên địa rộng lớn hơn.
Nhưng Vân Lang nắm tứ đại châu quận trong tay, nếu hắn không biết thì thôi, hiện tại biết, tự nhiên là muốn hảo hảo đấu một trận cùng Vân Lang.
- Minh chủ!
- Minh chủ.
Mà đang lúc Mục Vân rời đi không bao lâu, hai đạo thân ảnh đi theo.
- Lâm Hạc, Lục Quảng Nghĩa, làm sao vậy?
Hai người nhìn nhau, quỳ rầm xuống đất, nói:
- Chúng ta cũng nguyện ý bị minh chủ khống chế.
- Ồ?
- Minh chủ!
Lục Quảng Nghĩa cười khổ nói:
- Nói thật, mấy tháng nay, chứng kiến ngài trưởng thành, ta cảm giác giống như nằm mơ, nhưng hiện tại, ta biết không phải nằm mơ, đó là bởi vì ngài thật sự quá ưu tú!.
- Cho nên, ta nguyện ý đi theo ngài.
- Đúng vậy! Lâm Hạc cũng cười nói:
- Đáng thương ánh mắt ta lúc trước thiển cận, dừng lại ở Quảng Bình quận, hiện giờ, tứ quận thành bị ngài thu phục, ta mới biết được, cái gì gọi là thiên tài.
- Cũng tốt.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Ta tự nhiên yên tâm đối với hai người các ngươi, bất quá sinh tử ám ấn này ký kết, các ngươi sẽ bị ta ảnh hưởng, thực lực tăng lên nhanh chóng.
- Đứng lên đi.
Mục Vân vung tay lên, một luồng hồn lực ngưng tụ ra, hắn bước ra, một chưởng đánh ra.
Hai đạo sinh tử ám ấn, dung nhập vào trong hồn phách của hai người.
- Các ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định hiện tại của mình.
Mục Vân cười nhạt, xoay người rời đi.
Hai người hiện tại cũng thở ra một hơi.
Bọn họ đương nhiên biết, quyết định lúc này này, ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ.
Tiến về phía trước một bước, có thể là vực sâu vạn trượng, cũng có thể là phi thăng cửu trọng thiên.
Quyết định bận này, chuyện liên quan đến tính mạng của thân gia.
Cùng lúc đó, bốn người Triệu Cực Tùng, Giang Hàn, Nguyên Đại Dũng và Nguyên Hoán cũng nhao nhao rời đi.
Mà Lâm Hạc cùng Lục Quảng Nghĩa hai người, đều bắt đầu bận rộn. Lâm Phong Vân cùng Lục Bình hai người, cũng giúp phụ thân mình, bắt đầu bận rộn.
Viêm Châu trong khoảng thời gian này, đã trải qua quá nhiều biến hóa, hiện tại đúng nên nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thời gian, dần dần chảy...
Mục Vân bế quan, Tạ Thanh mỗi ngày đều ăn thần đan, dược liệu, thần tinh vân vân, ăn xong say một giấc, lâu lâu lại chạy đến Tứ Tượng Hiên tiêu dao khoái hoạt, có đôi khi sẽ trở lại Lư gia, tìm Lư Ngọc Thanh triền miên một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận