Vô Thượng Thần Đế

Chương 1733: Màu sắc này rất đẹp (2)

Mà Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình hai người rời đi thì biến đổi sắc mặt.
Bọn hắn vốn là đại sư huynh, nhị sư huynh Thiên Kiếm lâu, thế nhưng giờ khắc này lại bị xem nhẹ, Lâu chủ thế mà lưu Mục Vân lại.
Phong Nhược Tình giỏi che giấu, còn vẫn tốt, thế nhưng Tần Thiên Vũ thì lại tức giận hừ hừ, ra khỏi đại điện, cả người bạo tạc rời đi...
Giờ phút này bên trong đại điện, Thiên Quân Vũ từ trên chỗ ngồi đi xuống, nhìn Mục Vân.
Tràng diện trở nên trầm mặc.
Từ từ, Thiên Quân Vũ đột nhiên cười lên ha hả.
- Mục Vân ơi Mục Vân, ta còn không có nghĩ đến, ngươi thật để ta ngoài ý muốn.
Thiên Quân Vũ đột nhiên cười ha ha, để Mục Vân không nghĩ ra.
- Sư tôn... Đệ tử thỉnh tội, đệ tử giết mấy tên đệ tử Thiên Kiếm lâu, còn mời...
- Có tội gì?
Thiên Quân Vũ lại không ngại nói:
- Những đệ tử kia đáng chết, nếu không, bọn hắn thật sự cho rằng, Thiên Quân Vũ ta không phải Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, từng người xem Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình như Lâu chủ đối đãi, ta chính là để bọn hắn nhìn, ai mới là Lâu chủ.
- Lúc đầu bồi dưỡng Cương nhi cũng như thế, nhưng Cương nhi không thích tranh đấu, ta cũng không muốn ép buộc hắn, cho nên mới tìm tới ngươi, không nghĩ tới, ngươi quả nhiên không có khiến ta thất vọng.
Nghe đến lời này, Mục Vân biểu lộ ra khá xấu hổ.
Nghe lời Thiên Quân Vũ, thế nào nghe đều không giống như đang khen hắn.
- Sư tôn quá khen.
- Ta biết ý ngươi không ở Thiên Kiếm lâu, mà là ở Nhất Diệp kiếm phái, mười năm này, Nhất Diệp kiếm phái có ngươi dẫn đầu, phát triển cấp tốc, lúc đầu Nhất Diệp kiếm phái là đệ tử mỏng nhất, bây giờ lại thành cường đại nhất.
- Cường đại nhất? Hẳn không có đi...
Mục Vân cười nói:
- Chẳng qua là không thể có ý hại người, nhưng lại không thể không có lòng phòng người, hai người và bốn đại tông môn kia làm quá phận, đệ tử cũng cho bọn hắn chút màu sắc để nhìn.
- Chút màu sắc này, cho rất tốt.
Thiên Quân Vũ gật đầu nói:
- Ngươi quả nhiên không có khiến ta thất vọng, lúc trước nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi không phải chim trong lồng, hiện tại xem ra, quả nhiên không sai.
- Lần này, ngũ tông hội luyện, chắc chắn là nơi ngươi hiển lộ tài năng, ta chờ ngươi khải hoàn mà về.
- Đa tạ sư tôn!
- Lần này cần đặc biệt chú ý đệ tử ngũ đại tông môn thế lực khác, cũng cần cẩn thận đệ tử Tam Cực Thiên Minh, nhớ là không thể trêu chọc bọn hắn!
Thiên Quân Vũ lần nữa dặn dò:
- Lần này, Tam Cực Thiên Minh còn chưa nói nơi tập luyện, sau một tháng xuất phát, đừng quên chuẩn bị kỹ càng hết thảy.
- Vâng!
Lần này thí luyện, thoạt nhìn thật không đơn giản.
Hiện tại Thiên Quân Vũ còn không biết địa điểm ở nơi nào.
Lần này nhìn, có tám chín phần là toàn bộ do Tam Cực Thiên Minh an bài.
Mục Vân cười khổ.
Bất quá, ma luyện như vậy mới để người ta có thể chân chính trưởng thành.
Tam Cực Thiên Minh, hắn ngược lại rất muốn nhìn một chút, Bạch Ngân cấp thế lực đến cùng là tồn tại như thế nào.
...
Cùng nhất thời, phía trên Lạc Thủy Phong.
Phía trên sơn phong, hoa hạnh hoa đào khắp núi, phía dưới một gian đình đài lầu các, hai thân ảnh quấn quanh ở trước bàn đá.
- Vì cái gì, vì cái gì Lâu chủ hiện tại coi trọng Mục Vân, lão tử chỗ nào không thể so với hắn?
Tần Thiên Vũ giờ phút này ra sức nhún nhún thân thể, hai mắt xích hồng, nắm tóc dài của Lạc Thủy Yên trước người, không ngừng động thân.
- Đại sư huynh... So... So với Mục Vân kia... Mạnh hơn.
Dưới thân, Lạc Thủy Yên giờ khắc này đã thở hồng hộc, cơ hồ muốn lên trời.
Tần Thiên Vũ giống như đang liều mạng phát tiết chính mình, lấy hận ý của mình đối với Mục Vân phát tiết lên trên người Lạc Thủy Yên.
Lúc đầu hắn rất không vui khi đụng Lạc Thủy Yên, nhưng hôm nay, Thiên Quân Vũ đơn độc lưu Mục Vân lại, lần nữa xúc động phẫn nộ dưới đáy lòng của hắn, lúc này mới trút giận trên người Lạc Thủy Yên.
Lạc Thủy Yên thiên tính như thế, đương nhiên mừng rỡ hưởng thụ.
Tới tới lui lui, đệ tử Lạc Thủy Phong đều né tránh giống như không thấy.
Nhưng tiếng rên của Lạc Thủy Yên thực sự vang dội, truyền khắp toàn bộ sơn phong, nơi nào có người không nghe được.
Một trận đại chiến lâm ly trôi qua, Lạc Thủy Yên vẫn chưa thỏa mãn, Tần Thiên Vũ lại không còn hào hứng.
- Lần này, ta nhất định phải để Mục Vân lưu mạng lại chỗ thí luyện.
Tần Thiên Vũ hờ hững nói:
- Mục Vân đáng chết!
- Yên tâm, lần này ngũ tông hội luyện, Mục Vân nhất định bỏ mình.
Lạc Thủy Yên biết, Tần Thiên Vũ đã sớm là tình thế bắt buộc đối với vị trí Lâu chủ Thiên Kiếm lâu.
Về sau nhiều thêm một Phong Nhược Tình, Tần Thiên Vũ đã muốn bạo tạc, hiện tại, lại thêm ra một Mục Vân, so với Phong Nhược Tình chỉ có hơn chứ không kém.
Tần Thiên Vũ đương nhiên chịu không được.
Hai tay Lạc Thủy Yên vuốt ve trước ngực Tần Thiên Vũ, cười nhạt nói:
- Tần sư huynh yên tâm, gia gia của ta ủng hộ ngươi, ta đương nhiên cũng là người ủng hộ ngươi lớn nhất, Mục Vân kia lần này tham gia ngũ tông hội luyện... Hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ồ? Ngươi có biện pháp?
- Lần này ngũ tông hội luyện, Lâu chủ không phải đã nói rồi sao? Đệ tử Tam Cực Thiên Minh cũng sẽ tham gia, ta cũng nhận biết mấy người đệ tử Tam Cực Thiên Minh, mặc dù chỉ là ngoại minh đệ tử, nhưng kia thế nhưng là ngoại minh đệ tử của Bạch Ngân cấp thế lực nha.
- Từng người đều là cảnh giới Thiên Tiên, tuyệt đối không phải chúng ta có thể so sánh, đến thời điểm đó, để bọn hắn xuất thủ chém giết Mục Vân, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.
- Tốt!
Ánh mắt Tần Thiên Vũ lộ ra một tia kinh hỉ.
Tin tức này quả thực là tin tức tốt nhất.
- Thế đại sư huynh, hiện tại cần phải hảo hảo thương yêu nhân gia mới được đó.
- Yên tâm, tuyệt đối cho ngươi ăn no.
Tần Thiên Vũ mặc dù cũng không thích Lạc Thủy Yên, thế nhưng vì giết chết Mục Vân, lần này, hắn nhẫn.
Trong đình đài vang lên tiếng thở dốc trầm thấp, đại chiến lần nữa diễn ra.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân cáo biệt Thiên Quân Vũ, rời khỏi đại điện.
Đợi đến khi Mục Vân rời đi, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện bên trong đại điện.
- Thiếu chủ!
Nhìn thấy thân ảnh kia, Thiên Quân Vũ chắp tay mà đứng.
- Mục Vân này không đơn giản!
Giọng nói thanh lãnh nhàn nhạt truyền ra.
Rất rõ ràng là giọng của một nữ nhân.
- Ừm, kẻ này có Thiên Thánh tư chất, thiên phú rất hiếm thấy.
Thiên Quân Vũ gật đầu nói.
- Thiên phú?
Nữ tử lạnh lùng nói, từ trong âm u đi ra, một thân váy dài màu đen, bao vây dáng người mảnh khảnh, để người không dời nổi ánh mắt, lại để người cảm giác băng lãnh.
Nữ tử váy đen khoác trên người một hắc bào, phía dưới đầu mũ ẩn tàng hai mắt nhìn rất lạnh nhưng lại xinh đẹp.
- Luyện trận, luyện đan, luyện khí của kẻ này đều không phải tiên thiên, mà là hậu thiên, mà gia hỏa này từ hạ giới đến đây, ngắn ngủi không đến mấy chục năm, tiến bộ như thế này, đâu chỉ là Thiên Thánh tư chất?
- Thiếu chủ có ý là...
- Hắn hẳn là thu hoạch được truyền thừa!
Giọng nói âm lãnh lại lần nữa vang lên.
Nghe đến lời này, thân thể Thiên Quân Vũ lắc một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận