Vô Thượng Thần Đế

Chương 1412: Giao hảo tiểu đội trưởng

- Cái gì không có rồi? Ngươi từ từ nói, đừng nóng nảy.
La Vân tiếp lời:
- Nhân Dương Tinh Thạch, khai thác đến vị trí ngàn trượng dưới đất, hiện tại không có, khai thác xong.
Không có rồi?
Nghe đến lời này, Mục Vân sững sờ.
Nếu không còn Nhân Dương Tinh Thạch, một đạo ô dù cuối cùng của hắn cũng không còn.
Hạ Hầu Kiệt trước kia còn sợ lời đe dọa của Cảnh Đức Ngọc, không dám trắng trợn ra tay với hắn, chỉ tới thăm dò thực lực hắn, chính là cáo lui.
Nếu không có Nhân Dương Tinh Thạch, ai biết Hạ Hầu Kiệt chó cùng rứt giậu, có thể mang theo người tiểu đội thứ ba đế quấy phá hay không.
Chỉ cần một Hạ Hầu Kiệt đã đầy đủ để hắn áp chế, nếu người tiểu đội thứ ba toàn lực xuất thủ, mười mấy người của hắn căn bản không phải đối thủ.
Xem ra, vẫn cần làm nhiều thêm một ít chuẩn bị.
- Mang ta đi nhìn.
Mục Vân đứng dậy, đi theo La Thành cùng La Vân hai người ra ngoài.
Dọc theo địa đạo xoay tròn uốn lượn, một mực hạ đi vào trong lòng đất, Mục Vân phát giác, địa đạo này thế mà đã hướng xuống lòng đất hơn ngàn trượng.
Đi tới chỗ sâu nhất, Mục Vân quả nhiên nhìn thấy, thông đạo rộng cho hai người đứng đã đến phần cuối.
Nơi này không còn Nhân Dương Tinh Thạch, mà là từng tầng từng tầng nham thạch màu xám.
Nham thạch màu xám, nhìn rất cổ quái, mặt ngoài thẩm thấu ra nước, thế nhưng công cụ khai thác của bọn người La Thành lúc này lại không cách nào làm hư hao nửa phần.
- Mục đại ca, nhìn nham thạch này xem, rất cổ quái, căn bản không có cách phá hư, chúng ta ở nơi này khai thác nửa ngày, vốn cho rằng vòng qua một đoạn này thì có thể phá vỡ, thế nhưng không nghĩ tới, căn bản không phá nổi.
La Thành đau khổ nói.
- Ừm.
Mục Vân nghe thế nhẹ gật đầu, không có nói nhiều, ngược lại đi đến phía trước, nhìn từng khối đá vụn chồng chất bên cạnh, lông mày nhíu lên.
Dần dần, Mục Vân lại phát hiện, những nham thạch này không thích hợp.
Đây không phải nham thạch phổ thông, không phải nham thạch tự nhiên hình thành, mà là do người làm.
Nhìn thấy nơi đây, Mục Vân sững sờ.
Ám Huyền thạch tràng, nghe nói là thiên nhiên hình thành, nhưng tại sao nơi đây lại xuất hiện đông đảo Nhân Dương Tinh Thạch, ai cũng không biết.
Thế nhưng nghe nói, nơi đây tồn tại bí tàng.
Nhưng khai thác cho tới nay, cũng không có phát hiện chỗ bí tàng cất giấu.
Mà bây giờ, nhìn cảnh trí trước mắt, Mục Vân lại đột nhiên thở ra một hơi.
- Mục đại ca, thế nào rồi?
Nhìn thấy Mục Vân vốn đang rất khẩn trương thế nhưng nhìn thấy những nham thạch kiên cố lại thở ra một hơi, thậm chí trên mặt nở một nụ cười.
Rất kỳ quái, rất quỷ dị.
- Không có gì.
Mục Vân lại ha ha cười nói:
- Lần này, cho dù Phong Trường Thiên đến cũng không làm gì được chúng ta.
Nhìn thấy Mục Vân cười to, La Vân, La Thành căn bản không có cách kịp phản ứng.
Đến cùng là chuyện gì, có thể làm cho Mục Vân lời thề son sắt.
- Hảo, đã khai thác xong Nhân Dương Tinh Thạch, mọi người nhìn con đường khác đi, có thể lần nữa đào ra Nhân Dương Tinh Thạch hay không.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Những ngày gần đây, chúng ta đều căng thẳng, khai thác Nhân Dương Tinh Thạch, cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại mọi người hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi.
Nghe đến lời này, đám người đương nhiên nhảy cẫng hoan hô.
Những ngày gần đây, vì khai thác Nhân Dương Tinh Thạch, bọn hắn rất căng thẳng, hiện tại cuối cùng đã khai thác xong, những ngày gần đây, có thể thư giãn một tí.
Đám người dần dần tản ra, Mục Vân lại đứng tại phần cuối đường hầm mỏ Nhân Dương Tinh Thạch kia, chưa từng rời đi.
- Có vấn đề gì sao?
Vô Cực Ngạo Thiên nhìn thấy Mục Vân trầm mặc không nói, mở lời.
- Đương nhiên có vấn đề, có vấn đề lớn.
Mục Vân xoay người cười nói:
- Chỉ là vấn đề này, lại có thể trợ giúp chúng ta giải quyết vấn đề rất lớn, chí ít Phong Trường Thiên dám tìm chúng ta gây phiền phức, ta sẽ để cho hắn hối hận.
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên càng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Cho tới nay, Mục Vân đều như thế, để người khó mà nắm lấy, hắn cũng không đi phỏng đoán.
Bởi vì đoán cũng đoán không ra.
Mục Vân ở đây, hắn yên tâm là được.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, cả người Hạ Hầu Kiệt lại tức giận như muốn nổ tung.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Hạ Hầu Kiệt giận không kềm được, nói:
- Mục Vân này, sao có thể có thể tăng lên cảnh giới nhanh như vậy? Tiểu tử này, trước đó không phải nửa bước Nhân Tiên sao? Chín thành tiên thể, đến bây giờ thành tựu nhất phẩm Nhân Tiên, gia hỏa này, đến cùng là tu luyện như thế nào?
Nơi này là địa phương nào?
Ám Huyền thạch tràng.
Toàn bộ Ám Huyền thạch tràng, bởi vì khoáng thạch tồn tại, bên trong từ trường, Tiên khí hỗn loạn đục ngầu, mà lại cực kì mỏng manh, căn bản không thích hợp đột phá.
Thế nhưng Mục Vân lại, đột phá đến nhất phẩm cảnh giới Nhân Tiên tại nơi này.
Đây quả thực để người khó có thể tưởng tượng.
Nếu như vẻn vẹn như thế cũng thôi.
Gia hỏa này đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên về sau, thế mà đến hắn cũng không có cách nào đối phó được Mục Vân.
Đây coi là chuyện gì?
- Phái người đi mời nghĩa phụ đến đây.
Hạ Hầu Kiệt khàn giọng, mang theo phẫn hận nói:
- Ta đối phó không được hắn, nghĩa phụ dù sao cũng có thể đối phó hắn, Hạ Hầu Đôn bỏ mình, vị trí tiểu đội trưởng của ta đoán chừng không giữ được, đã như vậy, trước khi ta hạ vị, Mục Vân, cũng đừng nghĩ sống.
- Vâng!
Hanh Phó giờ phút này phẫn hận Mục Vân không thua kém Hạ Hầu Kiệt chút nào.
Tiểu tử này, tự kiềm chế thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn không để người khác ở trong mắt.
Lúc trước hắn cũng ăn thua thiệt rất lớn trong tay Mục Vân, hiện tại đương nhiên phẫn hận Mục Vân không thôi.
Giờ khắc này, Mục Vân cũng không biết những chuyện này.
Cho dù hắn biết được, cũng đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn, nhưng có một người, hắn vẫn cần gặp.
Cảnh Đức Ngọc.
Một ngày, Mục Vân đi thẳng tới bên ngoài quặng mỏ, tìm tới Cảnh Đức Ngọc.
- Mục Vân, đoạn thời gian trước vất vả, với tư cách ban thưởng cho ngươi, toàn bộ Nhân Dương Đan đều sẽ dành cho ngươi, lần này, ta thế nhưng một viên cũng không có tham.
Cảnh Đức Ngọc nhìn thấy Mục Vân, ha ha cười nói.
- Tiểu đội trưởng nói đùa.
Mục Vân lại ha ha cười nói:
- Lần này ta tới, chính là vì phần thưởng hai mươi khỏa Nhân Dương Đan.
Mục Vân nói, bàn tay mở ra, từng khỏa phế đan xuất hiện trong tay.
Nhưng bên trong những phế đan kia lại xuất hiện năm khỏa Nhân Dương Đan toàn thân sáng long lanh.
Không phải phế đan, mà là Nhân Dương Đan thành phẩm.
Thành phẩm Nhân Dương Đan, có giá trị không nhỏ, bên trong Ám Huyền thạch tràng, một viên, đều đủ để dẫn phát một cái mạng.
- Ngươi…
- Tiểu đội trưởng.
Mục Vân giao hai mươi lăm viên đan dược giao đến trong tay Cảnh Đức Ngọc, cười nói:
- Tiểu đội trưởng khách khí, hai mươi khỏa phế đan, đối với ở trên hay là ở dưới, tiểu đội trưởng đều cần dùng tới, mà về phần năm khỏa đan dược thành phẩm này, tiểu đội trưởng có thể dùng để tự mình tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận