Vô Thượng Thần Đế

Chương 1578: Phái chủ tức giận

Nghe đến lời này, Lạc Kiếm Tuyết như được đại xá.
Nhưng đáy lòng lại xuất hiện cảm giác thất vọng.
Lấy dung nhan tú lệ của nàng, bên trong Thông Thiên Kiếm Phái, là tiểu sư muội vô số người hâm mộ, chẳng lẽ không có lực hấp dẫn gì với Mục Vân?
- Bất quá, nếu như ta chém giết bọn hắn, ba người các ngươi đi ra ngoài, thủy chung là một tai hoạ ngầm, mặc dù ta không e ngại, nhưng...
- Chúng ta có thể phục tùng ngươi vô điều kiện.
Ngọc Thanh Lan mở lời.
Nàng vốn là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, bên trong Tẩy Kiếm các, gặp qua rất nhiều chuyện đồng môn tương tàn.
Ở bên trong tông môn, cần chỗ dựa.
Ở bên ngoài cũng như thế.
Vào giờ phút này, Mục Vân là chỗ dựa duy nhất của các nàng.
- Ồ? Ta nên như thế nào tin tưởng các ngươi?
- Chúng ta có thể phát thệ!
Hoán Thanh Sa cũng mở lời.
Chuyện cho tới bây giờ, ba người các nàng căn bản không mò ra ý nghĩ của trong lòng Mục Vân.
- Phát thệ?
Mục Vân cười nói:
- Thôi, lời thề loại vật này, ta chưa bao giờ tin, bất quá, các nếu nguyện ý ký kết khế ước với ta, ta ngược lại có thể tin tưởng các ngươi.
Khế ước?
- Sinh Tử Ám Ấn, khắp cả Tiên giới này, chỉ có ta biết.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Ấn pháp này quỷ dị, đừng nói Địa Tiên, ngay cả là Thiên Tiên cũng không thể giải, mà khi kết ấn pháp này, nếu ta chết, các ngươi sẽ chết theo, ta sinh, các ngươi sống, thậm chí... Tương lai thực lực của ta đề thăng, các ngươi cũng bởi vì ấn pháp mà được đề thăng.
Những lời này, Mục Vân cũng không phải ăn nói lung tung.
Huyết mạch của hắn tồn tại quỷ dị, nếu ngày sau có thể giải khai nghi hoặc về huyết mạch, chưa chắc những người này không thể theo hắn đề thăng mà cường đại.
- Ta ký!
Ngọc Thanh Lan nói:
- Ta không chỉ có thể ký kết cùng ngươi, thậm chí có thể làm nội ứng trong Tẩy Kiếm các, giúp ngươi tìm hiểu tin tức.
Ngọc Thanh Lan quả quyết để Hoán Thanh Sa và Lạc Kiếm Tuyết sững sờ.
Mà bọn nàng đều không phải người ngu dốt, Ngọc Thanh Lan cử động lần này là chứng minh cho Mục Vân, bọn nàng chỉ muốn sống sót.
- Ta cũng ký!
Cơ hồ đồng thời, Hoán Thanh Sa, Lạc Kiếm Tuyết mở lời.
Nhìn thấy ba người tranh nhau chen lấn, Mục Vân cười khổ.
Ba người thật xem mình như đại thụ.
Lưng tựa đại thụ hóng mát.
Ngón tay hơi động, ba giọt tinh huyết xuất hiện từ đầu ngón tay của Mục Vân, hội tụ thành một ấn pháp khó hiểu tối nghĩa.
Ấn pháp đi vào mi tâm ba người.
Lập tức, Ngọc Thanh Lan ba người cảm giác được bên trong bên trong não hải tựa hồ nhiều thêm một loại khí tức.
Khí tức rất quỷ dị.
Mà Mục Vân thì cảm giác, từ nơi sâu xa, hắn và ba người có một loại liên hệ.
Ngọc Thanh Lan nói không sai, ba người bọn họ đều là đệ tử Tẩy Kiếm các và Thông Thiên kiếm tông, có thể tìm hiểu tin tức cho hắn.
- Tốt, ba người các ngươi đã ký kết khế ước, ta đương nhiên sẽ không giết các ngươi, thậm chí còn trợ giúp các ngươi tăng thực lực lên.
Mục Vân nói, lấy ra ba viên Cửu Linh Tiên Thể Đan, nói:
- Phàm cấp trung phẩm Cửu Linh Tiên Thể Đan này có thể trợ giúp các ngươi vững chắc cảnh giới, xem như ta cho lễ gặp mặt.
Cửu Linh Tiên Thể Đan.
Phàm cấp trung phẩm tiên đan, một khỏa giá trị một vạn khỏa Nhân Dương Đan, Mục Vân tùy tiện đưa cho bọn nàng.
- Các ngươi ngày sau ở bên trong Thông Thiên kiếm tông và Tẩy Kiếm các, nếu có chuyện gì, thêm chút tâm cơ, tìm hiểu tin tức cho ta, tiếp đó, nếu có người khi dễ các ngươi, chỉ cần cảnh giới không cao hơn thất phẩm Nhân Tiên, ta đều có thể giúp các ngươi giải quyết.
Không cao hơn thất phẩm.
Đây chẳng phải nói, Mục Vân có thể đối phó võ giả cảnh giới thất phẩm Nhân Tiên.
Ba người nhìn Mục Vân, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Mục Vân nói lời này quả thực để bọn nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Ngươi quả nhiên là nhân trung long phượng.
Hoán Thanh Sa nhìn Mục Vân nói:
- Lúc trước nhìn thấy ngươi, ngươi sử dụng mưu kế song song lấy đi thi thể Cự Mộc Linh Thú và Địa Phá Lôi Thú, lần nữa gặp mặt, ngươi đã trở thành tồn tại ta chỉ có thể ngưỡng vọng.
- Đúng vậy, uổng cho chúng ta tự xưng thiên tài, so với ngươi...
Lạc Kiếm Tuyết cũng cười khổ.
- Tốt, bây giờ không phải thời điểm nói những thứ này!
Mục Vân nhìn về phía trước nói:
- Nói thật cho các ngươi biết, nơi này là Hoàng Tuyền thành, phía trước, có khả năng là trung ương, có lẽ sẽ tồn tại nguy hiểm.
- Hoàng Tuyền thành, là thành thị hạch tâm trước kia của Bích Lạc hoàng tuyền tông, trong này, đến cùng là cái gì, ai cũng không biết.
- Nhưng ta nghĩ, ngũ đại môn phái, nhất định cảm thấy rất hứng thú đối với chỗ này, bất quá lúc này, các ngươi trở lại tông môn, tạm thời đừng nói, ta tự có tính toán.
Trong lòng Mục Vân đương nhiên có tính toán.
Một phát hiện lớn, lấy thực lực hắn bây giờ, tuyệt đối nuốt không nổi.
Nhưng bên trong ngũ đại tông môn, chỉ sợ cũng rất hiếu kỳ đối với chỗ này.
Đến thời điểm đó, hắn nắm giữ lấy tin tức này, trở lại Nhất Diệp kiếm phái, nói không chừng có thể lấy chút chỗ tốt từ Diệp Cô Tuyết.
Mặc dù hai người hiện tại trên danh nghĩa là sư đồ, nhưng đối với vị sư tôn này của mình, Mục Vân không có nửa điểm hảo cảm, ngược lại trong lòng còn có giới bị.
Ai biết nữ nhân này có phải muốn tê liệt mình, lấy được thiên hỏa và dị thủy.
Nếu Diệp Cô Tuyết giờ đang ở đây nhất định sẽ chửi ầm lên.
Thu đồ, nếu Diệp Cô Tuyết nàng không phải bị bức bách, mới sẽ không thu Mục Vân làm đồ đệ, chỉ là nữ nhân kia quá cường đại, cường đại đến nàng không có chút bản lĩnh phản kháng.
Những chuyện này, Mục Vân đương nhiên không biết.
Mà hiện tại, bên trong Nhất Diệp kiếm phái, Diệp Cô Tuyết đứng phía trên sơn phong của Mục Vân, nhìn hơn mười người trước mắt, sắc mặt âm trầm.
- Mục Vân thân là đệ tử dưới trướng bản tôn, các ngươi thân ở phía trên sơn phong của Mục Vân, lại không biết Mục Vân đi nơi nào?
Diệp Cô Tuyết một thân váy dài màu lam nhạt, nhíu mày nói.
Lâm Chi Tu vội vàng tiến lên nói:
- Phái chủ, Mục sư huynh chỉ nói hắn ra ngoài lịch luyện một phen, tiến vào bên trong Bích Lạc tiên sơn, cũng không có nói lúc nào trở về.
- Hồ nháo!
Diệp Cô Tuyết quát:
- Vì cái gì không nói cho ta?
- Mục sư huynh...
- Ngậm miệng!
Diệp Cô Tuyết quát:
- Nếu hắn xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải bồi táng theo.
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời câm như hến.
Sắc mặt Diệp Cô Tuyết rất khó coi, lộ ra rất phẫn nộ, để đám người Lâm Chi Tu câm như hến, hai lời không dám nói.
Trọn vẹn răn dạy hơn nửa ngày, Diệp Cô Tuyết mới giận dữ rời đi.
Lại qua hơn nửa ngày, đám người Lâm Chi Tu mới có dũng khí từ trên mặt đất đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận