Vô Thượng Thần Đế

Chương 3674: Cuồng Bạo thủ trạc

Dừng một chút, Cửu Đầu Xà liếc nhìn Mục Vân, nói:
- Này, tiểu tử, nếu Hàn Bách không được, vậy ngươi động thủ đi, ngươi giúp ta giết Vũ Vô Đạo, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi.
Mục Vân nói:
- Vũ Vô Đạo là mệnh cách đại nghịch, cao thủ Đại Thánh, vãn bối chỉ sợ không phải địch thủ của hắn.
Cửu Đầu Xà nói:
- Đại nghịch mệnh cách tính là cái gì, ta thấy được mệnh cách từ trên người ngươi cường hãn hơn, khí số ngươi tràn đầy, tuyệt đối có thể chém giết Vũ Vô Đạo.
Mục Vân không nói một lời, hắn chỉ là muốn mượn một gốc Ly Hỏa Tinh Thảo, cũng không muốn gây chuyện lung tung.
Cửu Đầu Xà lấy ra một cái vòng tay, nói:
- Cái vòng tay này, là trang sức của Song Dực Ngân Sư tộc, chính là một trong bảy đại trang sức thượng cổ, tên là Cuồng Bạo thủ trạc.
Cửu Đầu Xà đưa vòng tay cho Mục Vân:
- Ngươi mang theo vòng tay đi ra ngoài, nếu Vũ Vô Đạo chịu đi, ngươi trả lại vòng tay cho hắn, nếu hắn không chịu đi, ngươi lợi dụng vòng tay, tiến vào trạng thái cuồng bạo, giết Vũ Vô Đạo.
Trong lòng Mục Vân vừa động, Cuồng Bạo thủ trạc này là một trong bảy đại trang sức thượng cổ, có thể khiến người ta tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Sau khi tiến vào trạng thái cuồng bạo, thực lực cả người sẽ tăng lên rất nhiều.
Trạng thái cuồng bạo, có chút tương tự trạng thái bạo khí của Bạo Khí châu, nhưng càng hung ác một chút, hơn nữa có tác dụng phụ nhất định, sau khi sử dụng sẽ tạo thành khí huyết trống rỗng.
Cửu Đầu xà nói:
- Vũ Vô Đạo chịu ngoan ngoãn lui đi, tự nhiên là tốt, nhưng nếu hắn cố ý lưu lại, ngươi cứ giết hắn, chờ giết chết người này, ta tặng vòng tay này cho ngươi.
Nghe vậy, thần sắc Mục Vân khẽ động, trong tay hắn đã có bốn món trang sức, hắn tự nhiên cũng không muốn bỏ qua Cuồng Bạo thủ trạc.
Nghe nói sau khi tập hợp đủ bảy đại trang sức, có thể mở ra một bí mật lớn, nếu như hắn hiện tại bỏ lỡ Cuồng Bạo thủ trạc, về sau cơ hồ không có khả năng cướp lại, dù sao đây cũng là đồ của Cửu Đầu xà.
- Được, ta đi xem một chút.
Mục Vân thu vòng tay, đáp ứng.
Cửu Đầu xà mừng rỡ nói:
- Vậy thì tốt rồi, Vũ Vô Đạo hôm nay chết chắc rồi, tên này mưu đồ bất chính, cả ngày muốn hầm ta ăn tươi nuốt sống, hấp thu linh khí, trùng kích Đại Thánh trung vị cảnh, ta nhìn hắn không vừa mắt, ngươi tốt nhất giúp ta giết hắn.
Mục Vân gật gật đầu, Vũ Vô Đạo này, vì thăng cấp Đại Thánh, giết thê chứng đạo, thủ đoạn tàn nhẫn vạn phần, hắn cũng nhìn không vừa mắt.
Hắn nhớ tới Tần Mộng Dao, Mạnh Tử Mặc, Diệu Tiên Ngữ các nữ, có thể nói là hắn yêu thương cả đời, hắn yêu thương còn không kịp, như thế nào nỡ giết chết, giết thê chứng đạo, đây thật sự là quá phát điên.
Hàn Bách hơi cả kinh, nhìn Mục Vân, nói:
- Tiểu hữu, Vũ Vô Đạo là cao thủ của Đại Thánh tiểu vị cảnh. Cho dù có Cuồng Bạo thủ trạc, cũng chưa chắc là địch thủ của hắn.
Mục Vân nói.
- Không sao, chúng ta đi xem trước, nếu hắn chịu rời đi, tự nhiên là tốt nhất.
Hàn Bách gật gật đầu, nói:
- Được rồi, chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể rụt rè.
Hàn Bách mang theo Hàn Y, còn có hơn mười đệ tử tinh nhuệ Vạn Thú cốc, cùng Mục Vân ra khỏi thôn trang, đi ra bên ngoài.
Vũ Vô Đạo chiếm cứ bầu trời, quanh người là rất nhiều đệ tử tinh nhuệ của song dực Ngân Sư tộc, nhìn thấy Hàn Bách đi ra, nhất thời mừng rỡ.
- Hàn lão cẩu, mau giao ra Cửu Đầu xà.
Sắc mặt Hàn Bách trầm xuống, nói:
- Vũ Vô Đạo, ngươi nói chuyện khách khí một chút.
Vũ Vô Đạo cười ha ha, nói:
- Ngươi là một người tàn tật trong tranh, kéo dài hơi tàn, có tư cách gì nói chuyện với ta, nhanh chóng thả Cửu Đầu xà ra, nếu không ta ra lệnh một tiếng, Vạn Thú cốc của ngươi sẽ trở thành bình địa.
Hàn Bách tức giận đến mặt đỏ bừng, cả bức tranh run rẩy.
- Này, ngươi người này thật vô lễ, làm sao nói chuyện với gia gia ta như thế.
Hàn Y ở bên cạnh nghe được, cũng tức giận đến sắc mặt lạnh lùng.
Vũ Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên điểm ra một chỉ, một cỗ ánh sáng sắc bén, hướng đầu Hàn Y lao đến.
Hàn Y kinh hãi thất sắc, không nghĩ tới Vũ Vô Đạo lại đột nhiên ra tay, một chỉ này vô cùng sắc bén, khí thế giống như xuyên qua hư không, uy nghiêm Đại Thánh đều bộc phát ra.
Keng...
Mục Vân rút Tinh Hoàng kiếm ra, một kiếm đánh bay khí tức của Vũ Vô Đạo.
- Sao?
Vũ Vô Đạo hơi cả kinh, ngưng thần nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Thánh Nhân đại vị cảnh? Tuy rằng tu vi yếu một chút, nhưng binh khí không tệ.
Hắn cũng là người biết hàng, liếc mắt một cái đã biết Tinh Hoàng kiếm của Mục Vân phẩm chất bất phàm, hiển nhiên là nhị phẩm Tru Tâm Thánh khí.
Loại Thánh khí này, phi thường trân quý, trên tay hắn cũng không có.
Thần sắc Mục Vân khẽ động, hắn đã sớm che dấu khí tức, nhưng không thể tưởng được Vũ Vô Đạo vẫn liếc mắt một cái nhìn thấu tu vi của hắn, ánh mắt cao thủ Đại Thánh, quả nhiên độc ác.
Vũ Vô Đạo chăm chú nhìn Mục Vân, cũng nhận ra, nói:
- Ta nhận ra ngươi, thì ra ngươi chính là Mục Vân, không ngờ ngươi cũng ở chỗ này, Hạo Thiên Đại Thánh còn không giết chết ngươi, cũng coi như ngươi may mắn.
Nhắc tới tên Hạo Thiên Đại Thánh, trong giọng nói kiêu ngạo của Vũ Vô Đạo cũng trở nên cung kính cùng khiêm tốn.
Hạo Thiên Đại Thánh, là cao thủ đứng đầu vạn người ngưỡng mộ của Tam Nguyên giới, Vũ Vô Đạo nhắc tới hắn, cũng tràn ngập kính ý.
Mục Vân lấy ra Cuồng Bạo thủ trạc, nói:
- Vũ Vô Đạo, Cửu Đầu xà Thánh Tọa phân phó, kêu ngươi cút đi, nếu như ngươi chịu đi, Cuồng Bạo thủ trạc này sẽ trả lại cho ngươi, nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, đừng trách ta không khách khí.
- Ha ha ha, một Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi, dám nói chuyện với ta như vậy, Hạo Thiên Đại Thánh không giết ngươi, ta hôm nay thay hắn động thủ, chết cho ta.
Vũ Vô Đạo lấy ra binh khí, là một thanh Phương Thiên Họa Kích, hắn xách Phương Thiên Họa Kích, vỗ cánh từ trên trời nhào xuống, hung hăng hướng Mục Vân giết tới.
Đệ tử Ngân Sư tộc cũng bay xuống, sát khí đằng đằng vây quanh bốn phía.
Hàn Bách cũng đề phòng, dẫn người canh giữ xung quanh, ngưng thần chờ đợi.
Trong chốc chốc, Mục Vân cảm thấy một cỗ uy áp thật lớn, Vũ Vô Đạo là cao thủ Đại Thánh tiểu vị cảnh, người này một trận giết ra, có thiên địa phong lôi chi uy, quả thực không thể khinh thường.
Mục Vân cầm Tinh Hoàng kiếm, một kiếm chém ra, đinh một tiếng, va chạm cùng một chỗ với đòn tấn công của Vũ Vô Đạo, tia lửa văng khắp nơi.
Thân thể Vũ Vô Đạo bất động, nhưng Mục Vân lui ra sau ba bước, miệng hổ tê dại, khí huyết trong cơ thể bốc lên.
- Hừ, một tên phế vật, ở cảnh giới Thánh Nhân, ngươi có thể kiêu ngạo, nhưng ta là Tề Thiên Đại Thánh, ở trước mặt ta, ngươi không bằng con kiến hôi.
Vũ Vô Đạo nắm chặt Phương Thiên Họa Thích, lần thứ hai mãnh liệt mà đến.
- Đại thánh cường giả, quả nhiên hung hãn.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, lắc lắc cánh tay có chút tê dại, xách kiếm vọt về phía trước.
Bỗng nhiên, tay trái Vũ Vô Đạo động một cái, thả ra một nguyền rủa định thân.
Hắn là cao thủ Đại Thánh, sẽ có rất nhiều thủ đoạn nguyền rủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận