Vô Thượng Thần Đế

Chương 2579: Luân Hồi Thánh Chủ

- Các huynh đệ Vân Minh.
- Mục Vân ta ở đây lập thệ, đợi đến ngày Vân Minh phá trận, Mục Vân ta, tất lấy máu Triệu tộc, Cửu Nguyên tiên môn, đến tế lễ, tế Mục Thiên Ca, tế những huynh đệ bị giết kia.
- Ta lấy máu của ta làm lời thề, không thể không báo thù này.
Nhìn Vân Trận, bàn tay Mục Vân vung lên, một luồng máu tươi, chảy ra, rắc lên Vân trận.
Một số thù, một số hận, không thể quên, không thể vong.
Vân Minh là nhà của hắn, kiếp trước là thế, kiếp này cũng vậy.
Dứt lời, Mục Vân đứng dậy, trong mắt xuất hiện một tia kiên định.
Bây giờ, sau khi qua một đoạn thời gian phát triển, Cực Loạn Đại Địa, khu vực phía tây, hoàn toàn ổn định.
Địa chỉ cũ của Phần Thiên cốc phương bắc, hiện tại đã trở thành địa chỉ mới của Luân Hồi điện, hơn nữa Phần Thiên thành đang không ngừng mở rộng ra.
Vùng đất Kinh Thiên Môn phương Nam, cũng là của Luân Hồi điện, bắt đầu ổn định lại.
Bắc điện và Nam điện, tương ứng với nhau, đầu đuôi lẫn nhau.
Giờ khắc này, Phần Thiên Thành, chuẩn xác mà nói, chính là Luân Hồi thành hiện tại.
Trong thành trì lớn như vậy, cư dân đã sớm bị đuổi ra, cả Luân Hồi thành, hoàn toàn là địa chỉ của Luân Hồi Điện.
Một ngày này, bảy đạo thân ảnh xuất hiện bên ngoài Luân Hồi thành.
Một nam sáu nữ, nam thoạt nhìn, bề ngoài chưa nói là tuyệt mỹ nam tử, nhưng khuôn mặt thanh tú, một sợi tóc ở trước trán, tùy gió phiêu đãng, trong hai mắt, thỉnh thoảng làm cho người ta có một loại hương vị tà mị.
Sáu nữ, mỗi người tư sắc không giống, giữa lẫn nhau, dung mạo đều có chỗ tuyệt mỹ, làm cho người ta có cảm giác cũng không giống nhau.
- Luân Hồi thành.
Nhìn trên cửa thành, tên đã thay đổi, Mục Vân cười nhạt nói:
- Nhất định là đại sư huynh làm.
- Đi vào xem một chút, chàng liền biết!
Diệp Tuyết Kỳ thúc giục.
- Nàng tựa hồ rất sốt ruột, tựa hồ, có âm mưu gì?
- Đi vào là biết!
Diệp Tuyết Kỳ khó có được vểnh miệng, trên mặt xuất hiện một tia hi vọng.
- Được rồi.
Mục Vân dứt lời, bước vào trước cửa thành.
Đông đông đông...
Trong khoảnh khắc, cả trước cửa thành, tiếng trống sấm rầm vang lên.
Tiếng trống sấm kia xuyên qua cửu tiêu, đinh tai nhức óc.
Bá bá bá......
Trong nháy mắt, trên cả cửa thành, từng đạo thân ảnh cầm cờ, đột nhiên hiện ra.
- Cung nghênh điện chủ.
- Cung nghênh điện chủ.
- Cung nghênh điện chủ.
Trong chốc phút, trên toàn bộ cửa thành, tiếng gào thét bài sơn đảo hải, giờ khắc này vang lên.
Trong khoảnh khắc, trong Luân Hồi thành vốn thoạt nhìn còn có chút tiêu điều, cờ gấm nổi lên bốn phía, tiếng hô vang chấn thiên.
Mục Vân nhìn thấy tình cảnh này, lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Cất bước tiến vào trong Luân Hồi thành, từng đạo thân ảnh bước ra.
- Tham kiến điện chủ.
Trên đường đi, không ngừng có người quỳ xuống hô to, trong Luân Hồi thành, khắp nơi đều xung động quát to một câu: Tham kiến điện chủ.
Một câu này, lại làm cho mọi người cảm giác, nhiệt huyết sôi trào.
Sáu nữ đi theo phía sau Mục Vân, nhìn nam nhân trước người, tâm tư lẫn nhau không giống, có thể nói là trăm vị tạp lương.
Mục Vân chờ ngày này, đợi vạn năm.
Hiện tại, cùng hắn lúc trước lên làm Minh chủ Vân Minh, có gì khác nhau.
Chỉ là hôm nay, không phải Vân Minh, mà là Luân Hồi Điện, Luân Hồi vực.
- Tham kiến điện chủ.
Một đường đi tới, đi thẳng vào trong nội thành, đi tới trước Luân Hồi điện.
Ba chữ cực lớn, dưới ánh mặt trời ấp ớt rực rỡ, tất cả mọi người hiện tại, đều thành kính quỳ lạy.
Trước đại điện Luân Hồi điện, trên lối đi thật dài.
Man Uyên, Chúc Ly, Tuyết Vân Kỳ, Mục Long Uyên, Long Hạo, Ảnh Chủ, Ám Chủ vân vân, các thủ lĩnh Luân Hồi điện, hiện tại khom người chờ đợi.
Mấy vị ngục vương Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông cũng gập đầu.
Diệp Tĩnh Vân, cùng với bốn tôn sứ đỏ mắt, Tần Phong Tiếu, Thanh Tử Vân, Chiến Lăng Thiên.
Mọi người giờ khắc này, đều đang lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Mục Vân.
Từng bước một, Mục Vân đi tới phía trước đại điện Luân Hồi điện.
Phía dưới, trên quảng trường, từng đạo thân ảnh đều uy phong lẫm lẫm, không giống nhau.
- Tham kiến điện chủ.
Đám người lại một lần nữa cao giọng quát.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân, một tia kiên định xuất hiện.
- Bình thân.
Nhìn tất cả mọi người, Mục Vân mở miệng.
- Hôm nay, Luân Hồi điện tuyên bố với ngoại giới, hoàn toàn thành lập.
- Hôm nay, Luân Hồi vực, phía tây cực loạn đại địa, bắt đầu từ hôm nay, chính là Luân Hồi vực, nếu ai không tán thành, vậy liền đến Luân Hồi Điện ta, giết Mục Vân ta.
- Hôm nay, ta, Mục Vân, đã trở lại.
Nhìn tất cả mọi người, Mục Vân quát.
- Luân Hồi Điện.
- Luân Hồi Điện.
- Luân Hồi Điện!
Trong khoảnh khắc, trên toàn bộ quảng trường, khắp nơi đều là tiếng hoan hô.
Mục Vân nhìn mọi người, thản nhiên gật đầu.
- Luân Hồi điện, ngày sau chính là thống trị khu vực phía tây Cực Loạn Đại Địa, nếu ai không phục, có thể tới chiến, cực loạn đại địa. Hiện tại, khu vực phía tây, tên Luân Hồi vực.
- Luân Hồi điện chia làm Nam điện và Bắc điện, Điện chủ nam điện Lục Thanh Phong, Điện chủ Bắc điện Kiếm Phong Tiên, Mục Vân ta, là Tổng điện chủ Luân Hồi điện. Ngày sau, thấy hai người như gặp ta, nếu ta không có ở đây, đều do hai người xử trí bất cứ chuyện gì.
- Mọi người đều làm nhiệm vụ của mình, tiến hành phân công công tác thủ vệ các thành trì trong Luân Hồi vực, một thành một Tiên Vương, trấn thủ an ổn, nếu xảy ra vấn đề, báo cáo, người dám phản kháng và phá hư đoàn kết, tất cả đều giết không tha.
Mục Vân nói ra hết những gì mình muốn nói.
- Ta và mọi người cần xác thực một điều. Luân Hồi Điện, Luân Hồi vực, chỉ có chiến sĩ chết trận, không có kẻ phản bội đầu hàng, kẻ phản bội, Mục Vân ta, xuống tay tuyệt đối không lưu tình.
Đây cũng là chủ trì nhất quán của Mục Vân.
Bất cứ lúc nào, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội.
Huyết nhất phản bội hắn, cho nên, hắn xuống tay không chút lưu tình.
Trong mắt hắn, không được phép phản bội.
- Tuyệt không phản bội, tuyệt không phản bội, tuyệt không phản bội.
Đám người gào thét, tư thế giống như mưa gió sắp đến.
Trong mắt Mục Vân, vẻ kiên định hiện rõ.
- Đại sư huynh.
Mục Vân nhìn Lục Thanh Phong, nói:
- Ngươi lập danh sách người đạt tới cảnh giới Tiên Vương nhất lưu trong Luân Hồi điện, giao cho ta.
- Ừm.
Ánh mắt nhìn về phía xa, Mục Vân thản nhiên nói:
- Đại sư huynh, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Một con đường này đi xuống, có thể giống như kết cục vạn năm trước, là sống hay chết... Ta không thể rõ ràng.
- Tiểu tử thúi...
Lục Thanh Phong cười mắng:
- Ngươi yên tâm đi, là sống hay chết, ta đều theo ngươi đi đến cùng, về phần ngươi, ta chết ngươi cũng không thể chết.
- Ha ha. Lần này, ai cũng không chết.
Mục Vân cười ha ha, xoay người tiến vào trong đại điện.
Luân Hồi vực, Luân Hồi điện, lần này, chiêu cáo thiên hạ, cả Tiên giới đều biết.
Hắn ngược lại muốn nhìn, ai sẽ không ưa hắn, dẫn đầu xuất thủ, xuất thủ chuẩn bị giáo huấn hắn.
Hắn đang chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận