Vô Thượng Thần Đế

Chương 4127: Ta? Vì sư đệ ta! (2)

Mạnh Tử Mặc đỡ Diệu Tiên Ngữ, đi tới trước người Tiêu Thanh Phong.
Một cái bình ngọc xuất hiện.
- Những cổ thần đan này, hẳn là có thể trợ giúp ngươi đột phá Quân vị, đa tạ Tiêu tông chủ chiếu cố Tiên Ngữ muội muội cùng phu quân ta.
Phu quân?
Mạnh Tử Mặc nói xong lời này, bên kia, Cốc Thanh Dực, Cổ Vân Phi mấy người càng choáng.
Mục Vân có một Diệu Tiên Ngữ xinh đẹp, đan thuật thông thiên, là phu nhân.
Hiện tại, lại xuất hiện một Đan Đế Tử khác của Đan Đế phủ, cũng là phu nhân của hắn?
Tiểu tử này...
Quá nghịch thiên.
Hiện tại Tiêu Thanh Phong càng không dám thở dốc.
Cũng may, Cô lão dặn dò, Huyền Sách Tử nhìn trúng Mục Vân, hắn đối với Mục Vân, vẫn rất chiếu cố.
Nếu không, hôm nay, Tiêu Dao Sơn chính là đại nạn sắp tới.
Mà hiện tại, hắn bằng vào Cổ Thần Đan, đột phá Quân vị, Tiêu Dao Sơn sẽ là Bá Chủ Khôn Hư giới.
Diệu Tiên Ngữ liên tiếp đại chiến, hiện tại khí huyết phiêu phù bất định, sắc mặt trắng bệch, mê man.
Mạnh Tử Mặc cũng không có biện pháp.
Mục Vân bị vết nứt không gian cuốn vào trong, rốt cuộc sẽ dẫn tới nơi nào, ai cũng không nói chính xác.
Chỉ là trong lòng nàng cũng biết.
Mục Vân sẽ không chết.
Không có bất kỳ căn cứ nào, chỉ dựa vào trực giác.
Mạnh Tử Mặc vỗ vỗ bả vai Diệu Tiên Ngữ, nói:
- Vân lang sẽ không chết, yên tâm đi, ngươi đã có thai, chiếu cố bản thân mới là quan trọng nhất.
- Ừm.
Diệu Tiên gật gật đầu, ngủ say.
Hiện tại, thanh niên kia bước đến, cười nói:
- Mạnh tiên tử, chuyện đã giải quyết xong, chúng ta nên rút đi?
- Lần này, lão già kiếm được nhiều, không chỉ có đồ đệ trở lại, còn có thêm một đồ tôn, khẳng định vui vẻ chết đi được.
- Trương Phương Minh.
Mạnh Tử Mặc nhíu mày.
- Khụ khụ...
Trương Phương Minh hiện tại ho khụ, nói:
- Được rồi, ta không nói, tốt xấu gì ta cũng là thiếu phủ chủ Đan Đế phủ, bồi ngươi tìm lâu như vậy, không có cống hiến, cũng có khổ lao chứ?
- Ngươi nói quá nhiều.
- Ha ha...
Trương Phương Minh không nói gì.
- Sớm biết như thế, năm đó ở trong nhân giới, ta hẳn là một cái tát bổ chết Mục Vân kia.
Nghe được lời này, Mạnh Tử Mặc nhìn Trương Phương Minh một cái.
- Ngươi có dám không?
Mạnh Tử Mặc lạnh lùng nói:
- Con của Nhân Đế, cũng không phải dễ chém chết như vậy...
Trương Phương Minh rụt cổ, cười hề hề.
Hắn thực sự không dám.
Đan Đế phủ ở là bá chủ trong giới thứ chín không sai, thế nhưng, cũng không có danh hiệu Thần, danh hiệu Đế tồn tại.
Một Nhân Đế, diệt Đan Đế phủ bọn họ, giống như chơi đùa.
Đoàn người đi vào truyền tống trận, cứ như vậy rời đi.
Trong Khôn Hư giới, mọi người càng không dám chậm trễ.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay giống như một giấc mơ.
Tiêu Thanh Phong càng nghẹn họng.
Từ nay về sau, Khôn Hư giới, thuộc về thời đại Tiêu Dao Sơn, đã tới.
Thế nhưng, Mục Vân đã biến mất.
Là sống hay chết, không ai biết được.
Nếu Cô lão cùng Huyền Sách Tử đại nhân xuất hiện, nên giải thích như thế nào?
......
Khôn Hư giới, Tiêu Dao Sơn.
Khoảng cách rút lui khỏi trung bách cổ thành đã qua một tháng.
Thời gian một tháng này, bên trong Tiêu Dao Sơn có chút náo nhiệt.
Tám phương đến chúc mừng.
Trong lòng Tiêu Thanh Phong vẫn không cao hứng nổi.
Trong trung bách cổ thành, hắn vẫn phái người đóng quân, nhưng trong cổ thành kia, yên tĩnh như lúc ban đầu, Mục Vân, vẫn không trở về.
Không thấy Mục Vân, hắn giải thích với hai vị kia như thế nào.
Một ngày này, đột nhiên, Tiêu Thanh Phong ở trên tông chủ phong, không gian ba động một trận, một thân ảnh, hiện tại bước ra.
Một bộ áo xám, sắc mặt lạnh lùng, dáng người gầy gò.
- Ngươi là ai?
Tiêu Thanh Phong nhìn người trước mắt, nhất thời cả kinh.
- Huyền Sách Tử.
Nghe được ba chữ này, Tiêu Thanh Phong nhất thời cúi người chào.
- Huyền đại nhân.
Vẻ mặt Huyền Sách Tử lạnh như băng, nói:
- Mục Vân đâu? Vì sao ta không cảm giác được khí tức của hắn ở Khôn Hư giới? Chuyện gì đã xảy ra?
Nghe thấy hỏi về Mục Vân, thân thể Tiêu Thanh Phong run rẩy.
Cuối cùng, vị này vẫn đến.
Có thể bước ra khỏi không gian mà đến, Huyền Sách Tử, ít nhất là Chí Tôn vị.
Nhưng làm thế nào để giải thích điều này?
Cũng không thể nói cho Huyền Sách Tử biết, không biết sinh tử của Mục Vân chứ?
Ù ù...
Mà lúc này, một tiếng ong ong vang lên, một thân ảnh lại xuất hiện.
Một thân tử y, thân mặc áo choàng màu tím, sa đen che mặt, dáng người cường tráng, làm cho người ta có một loại cảm giác cổ xưa đại khí nặng nề.
Nam tử che mặt, sau lưng đeo song kiếm, không có bất kỳ khí thế nào phát ra, nhưng lại làm cho người ta không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng.
- Chủ thượng.
Huyền Sách Tử nhìn thấy tử y nam tử cõng kiếm, đột nhiên phốc phốc một tiếng, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt khó coi.
- Không cần hỏi.
Tiếng tử y nam tử cõng kiếm tràn ngập từ tính, cực kỳ dễ nghe.
- Mục Vân bị người Càn Nguyên giới bức bách, biến mất trong không gian vết nứt, Diệu Tiên Ngữ đã bị người của Đan Đế phủ đón về rồi
Nam tử thản nhiên nói.
- Chủ thượng, thuộc hạ làm việc bất lực...
Ti.
Huyền Sách Tử còn chưa nói hết, một đạo kiếm quang, đột nhiên hiện lên.
Phốc xuy một tiếng, lúc này vang lên.
Cánh tay trái của Huyền Sách Tử hóa thành bột mịn, máu tươi không ngừng chảy xuôi.
- Chuyện giao cho ngươi, không làm tốt, đoạn ngươi một tay, để làm trừng phạt.
Tử y nam tử cõng kiếm lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Huyền Sách Tử không có bất kỳ oán hận nào.
Đứt gãy một tay, còn có thể khôi phục, so với mất mạng thì tốt hơn.
Tử y nam tử cõng kiếm lại nói:
- Đi thôi.
Hai thân ảnh biến mất.
Cả người Tiêu Thanh Phong hiện tại ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không đứng dậy nổi.
Huyền Sách Tử, thực lực khủng bố như thế.
Nhưng trước người tử y nam tử cõng kiếm, không dám thở.
Tử y nam tử cõng kiếm kia rốt cuộc là ai?
Mục Vân, rốt cuộc là ai?
Vì sao lại có quan hệ lớn với một tên khủng bố như vậy?
Tiêu Thanh Phong không thể nào biết được.
Tất cả những điều này, cũng không phải hắn có tư cách hỏi qua.
......
Càn Nguyên giới.
Đại Thiên Thế Giới, mỗi một giới vực đều vô cùng mênh mông, trong lúc này, thiên địa nguyên lực cũng cực kỳ không giống.
Vị diện cao cấp, sinh ra võ giả đẳng cấp cao, nguyên lực phong phú. Mà Càn Nguyên giới, chính là một mảnh vị diện cao cấp trong Đệ Cửu Thiên Giới.
Không giống Khôn Hư giới, trong Càn Nguyên giới tồn tại đều thế lực chủng tộc tứ đẳng, ngũ đẳng, võ giả Quân vị, nhiều như lông trâu.
Đại Thiên Thế Giới, chính là như thế.
Phân chia cao thấp, phân biệt quý tiện, rất rõ ràng, xem thực lực, xem nội tình.
Lục đại cảnh giới Quân vị, Nhân Quân ngũ tạng cảnh, Địa Quân lục phủ cảnh, Thiên Quân thất nguyên cảnh, Quân Vương thần cốt cảnh, Thánh Quân bất diệt cảnh, cùng với Đế Quân cường đại nhất.
Mỗi một cảnh giới, thí dụ cao cấp vị diện như Càn Nguyên Giới, đạt được thân phận địa vị, cũng khác nhau một trời một vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận