Vô Thượng Thần Đế

Chương 2952: Dễ dàng như ăn bánh uống nước

Lúc này, toàn bộ thân thể Tiêu Nguyên Trạch trực tiếp lùi lại.
Dọc đường đi, từng tiếng nổ tung, không ngừng vang lên.
Một kích này của Mục Vân, có thể nói không có lưu thủ, khiến cho Tiêu Nguyên Trạch hoàn toàn không có sinh cơ.
Tiêu Sinh nhìn thấy một màn này, càng sợ hãi.
- Tiêu Sinh Tài, ngươi nên biết, thế gian này, chỉ có người chết, miệng là nghiêm nhất...
Mục Vân dứt lời, trực tiếp bước ra, trong tay, lực lượng điên cuồng bao trùm ra.
- Mục Vân, ngươi khinh người quá đáng.
Tiêu Sinh Tài hiểu được, Mục Vân không có khả năng buông tha cho hắn.
Đã như vậy, vậy thì đồng quy vu tận là được.
Hắn đã hạ quyết tâm phải chết.
Nhưng ngay lúc này, Mục Vân trực tiếp nghênh không một quyền, trùng kích mà đến, quyền kia, gào thét mà ra, làm cho người ta không cách nào tránh né, nhìn thấy một quyền kia, Tiêu Sinh mới biết được, mình hoàn toàn xong đời.
Nương theo bốn người bỏ mình, những đệ tử khác giờ phút này cũng bị giải quyết.
Tính cảnh khôi phục lại bình tĩnh.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn đống hỗn độn đầy đất.
- Trở về tông môn.
- Vâng.
Không dừng lại quá nhiều, Mục Vân trực tiếp rời khỏi Dương Dê cốc, đi tới ngọn núi Kiếm Thần Tông.
Lần này giết đệ tử phong hào, nếu lộ ra một tia, nhất định sẽ mang đến cho mình hậu hoạn vô cùng.
Cho nên những đệ tử kia, một người không thể lưu lại.
Về phần sinh tử ám ấn thu phục, Mục Vân bình thường chỉ dùng với những cường giả mình không đối phó được, hoặc người trung thành với hắn, Tiêu Sinh Tài, không đáng để hắn lãng phí.
- Diệp Thu.
- Nguyệt Huyền.
Vợ chồng Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền gặp lại nhau, đương nhiên là nói những lời ngọt ngào không dứt.
- Đa tạ sư tôn.
Diệp Thu lôi kéo Linh Nguyệt Huyền, dập đầu Mục Vân.
- Tiểu tử thúi, đứng lên đi.
Gặp lại Diệp Thu, trong lòng Mục Vân rất an ủi.
Một đồ đệ bảo bối như vậy, hắn cũng không muốn xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
- Nói đi.
Mục Vân mở miệng nói:
- Lần này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Hai vợ chồng các ngươi đến Thần giới, rốt cuộc đã trải qua cái gì.
- Ừm.
Diệp Thu mở miệng nói:
- Nguyên bản, hai vợ chồng chúng ta đến mười tám châu quận Nam Trác Vực, ở trong quận Sơn Dương, vốn ở Lâu gia cũng rất tốt, sau đó Lâu gia kia khinh người quá đáng, cho nên ta và Huyền Nguyệt rời đi!
- Bị người bức bách đến trong Tử Linh cốc, chẳng những không chết, ngược lại kích phát Chí Thánh Quỷ Thể của ta, khiến cho cảnh giới ta tăng lên.
- Sau đó, hai vợ chồng chúng ta muốn đầu nhập vào Kiếm Thần tông, đáng tiếc tư chất không đủ, ở trong thành Bình Lương cách Kiếm Thần tông không xa.
Diệp Thu nói đến đây, phẫn hận nói:
- Kết quả Trầm gia trong thành Bình Lương, một vị thiếu gia cùng tiểu thư phân biệt nhìn trúng ta và Linh nhi. Cuối cùng bất đắc dĩ, chúng ta lại chạy trốn, đi vào bên trong Kiếm Thần tông, trở thành đệ tử ngoại tông, tiến vào nội tông, mới ổn định lại.
Nghe được lời này, trong lòng Mục Vân đau lòng không thôi.
Đồ nhi của mình, thật đúng là chịu tội.
- Được rồi, hôm nay bắt đầu, ngươi cùng Linh Nguyệt Huyền hai người cứ ở trên ngọn núi của ta, tu luyện đạt tới Thiên Thần cảnh, thăng cấp đệ tử phong hào rồi nói sau.
Mục Vân mở miệng nói:
- Có nhu cầu gì, nói với ta.
- Vâng.
- Mục huynh, Tưởng Tử Tiến đến rồi.
- Để hắn vào đi.
Mục Vân mở miệng, phất phất tay.
Tưởng Tử Tiến giờ phút này tiến vào đỉnh núi, nhìn đại điện rồn lớn, không dám nói gì.
Cũng không phải hắn chưa từng thấy qua thế diện, mà là nơi này, chính là ngọn núi của đệ tử phong hào, không phải nội tông, hơi có chút không cẩn thận, đắc tội với một đệ tử phong hào, có thể xong đời trong Kiếm Thần tông.
Mấy người Mục Vân đi ra từ sâu trong đại điện.
Phía dưới, ước chừng bốn năm mươi người, thoạt nhìn, đều cẩn thận không thôi, nhìn thấy mấy người Mục Vân, vội vàng dập đầu.
- Đứng lên đi.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Tưởng Tử Tiến, làm không tệ, nhưng có phù hợp với tâm ý của ta hay không, vậy phải xem, những người mà ngươi mời tới, có đủ tư cách hay không.
- Sư huynh yên tâm, tất nhiên sẽ không phải gian tế của những đệ tử khác.
- Thời gian sẽ chứng minh.
Mục Vân mở miệng nói:
- Mười ngoại tông, hai nội tông, cộng thêm ngươi, Tưởng Tử Tiến, ta chỉ cần mười ba người là đủ rồi.
- Vâng!
Sau khi Tưởng Tử Tiến mở miệng, nhất thời mang theo mười hai người đứng ở một bên.
Mục Bất Phàm và Triệu Nham Minh cũng lựa chọn mười hai người.
Mục Vân mở miệng nói:
- Được rồi, mười hai người các ngươi, chịu sự quản lý của Tưởng Tử Tiến, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của hắn. Hai vị này, Diệp Thu, Linh Nguyệt Huyền, chính là đồ đệ của ta. Các ngươi đối với bọn họ, phải cung kính như đối với ta.
- Vâng.
Mục Vân dứt lời, trực tiếp rời đi.
Tưởng Tử Tiến là người hiểu rõ, lập tức an bài hơn mười người, bắt đầu sửa sang lại bên trong và bên ngoài ngọn núi, những thứ lớn nhỏ.
Sau khi an bài xong hai vợ chồng Diệp Thu, Mục Vân mới trở lại đại điện của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát điện điện của mình.
Một tòa điện này, ba vào ba ra, gian thứ nhất là phòng đãi khách, phía sau là phòng ngủ, mà ở phía sau phòng ngủ, chính là phòng tu luyện.
Trong phòng tu luyện, bốn phía chế tạo kiên thiết cố định, thoạt nhìn thập phần kiên cố, hơn nữa ở trung ương tu luyện thất, một đạo địa linh trận cuồn cuộn không ngừng tụ tập linh khí, truyền tới.
- Đây chính là Tụ Linh trận...
Mục Vân nhìn linh khí tràn đầy mà lên, trong lòng có chút kích động.
Hắn hiện tại tu hành, cần linh khí đề cao thân thể mình.
Tu hành chính là thuyền vượt biển khổ, thân thể võ giả chính là thuyền, nếu thân thể không đủ kiên cố, vậy căn bản không cách nào vượt biển.
Mục Vân cũng hiểu được đạo lý này, cho nên, vô luận khi nào, mài giũa thân thể, đều là căn bản nhất.
Linh khí, tập trung khí trời đất sinh ra, có linh tính, vạn vật trên thế gian, đều có chút ỷ lại vào nó.
Thần đan, thần khí vân vân có được linh khí, thường thường đều có được một cỗ linh tính độc đáo.
Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, nhìn Tụ Linh trận trước người, trực tiếp ngồi ở phía trên trận nhãn.
Ông...
Đột nhiên, một cỗ thiên địa linh khí tràn đầy, trực tiếp trùng kích vào trong thân thể Mục Vân.
Linh khí điên cuồng, xuyên vào tứ chi bách mạch trong thân thể Mục Vân, hơn nữa ngay cả thần nguyên lúc này, đều vui mừng hẳn lên.
Quan trọng nhất là trong Hồn Hải, hồn thức vào lúc này, được làm ẩm, liên tiếp lột xác.
- Sắp thăng cấp...
Khóe miệng Mục Vân nỉ non, cố thủ bản tâm, thần hồn giờ phút này, trực tiếp lao ra ngoài thân thể, bay lượn cửu thiên, đi tới trên không trung mấy vạn trượng.
Đây là lần thứ ba câu thông thiên chi hồn, Mục Vân có thể đạt tới độ cao, còn khủng bố hơn so với lúc trước.
Thiên địa dị cảnh, cũng càng thêm khủng bố.
Tia chớp ầm ầm, hỗn hợp từng đạo tiếng sấm, cuồng phong bão táp, vòng xoáy san sát.
Mục Vân đứng một mình ở đây, nhìn lên bầu trời.
Một mảnh hỗn độn.
- Đến đây!
Khẽ quát một tiếng, bàn tay Mục Vân vung lên, một đạo khí tức cường đại khuếch tán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận