Vô Thượng Thần Đế

Chương 3994: Thánh Tôn Bảng

Đại Thiên Thế Giới, cảnh giới phân chia hoàn toàn không giống với nhân giới lúc trước, mà nhân giới bởi vì phong ấn hơn trăm vạn năm, dần dần xuống dốc, nhưng đại thiên thế giới lại không ngừng đi tới.
Cái gọi là thần trong nhân giới, là thần tự cho là đúng mà thôi, trong đại thiên thế giới này, chỉ có thể coi là vừa mới chướng không bí mật ban đầu của thân thể.
Thân thể võ giả, giống như một bí tàng, ẩn chứa bí mật, không chỉ có vậy, cần từng bước đi tìm.
Thánh của Đại Thiên thế giới, là thiên địa đại thánh.
Quân, chính là quân chủ thiên địa.
Mà những người được xưng Đế, xưng Thần, giống như Thanh Đế, Nhân Đế, Cửu Đại Thiên Đế tồn tại.
Bọn họ có thể đạt được chính là thiên địa chi lực của đại thiên thế giới, dung hợp thành một thể cùng toàn bộ đại thiên thế giới.
Sau Thương Thiên chúa tể, Hoàng Thiên chúa tể, trong đại thiên thế giới này, chính là Đế Minh chúa tể, tự xưng Phong Thiên Thần Đế.
Danh xưng Thần Đế, đại biểu cho sự tồn tại vô địch vượt qua tất cả.
Từ xưa đến nay, chỉ có hai người được xưng Thần Đế.
Phong Thiên thần đế Đế Minh.
Đệ Nhất thần đế Diệp Tiêu Dao.
Mà từ Diệp Tiêu Dao đạo tiêu thân vẫn, sau đó Phong Thiên thần đế Đế Minh ẩn nấp không thấy, toàn bộ thiên địa, không còn thần đế nào được đại thiên thế giới tán thành xuất thế.
Từ khi Mục Vân tiến vào đại thiên thế giới, vô luận bất kỳ một cảnh giới nào, hai chữ nghe được nhiều nhất, chính là thiên địa.
Cảnh giới Thánh Nhân, được thiên địa tán thành, thành tựu thánh thể, chú tạo thánh niệm, ngưng tụ đế hồn đế phách, khống chế thánh đế thần thông.
Mà dựa theo lời Diệu Tiên Ngữ nói, Quân vị chi cảnh, ngưng tụ thiên địa khí thế, đại vị khí tức mênh mông, dần dần vận dụng lực lượng thiên địa.
Mà Tôn vị, chính là chúa tể khí tức thiên địa.
Mục Vân hiểu được, mình còn có một con đường rất để đi, chỉ riêng bây giờ, chủng tộc lục đẳng đã có thể làm cho hắn cảm thấy áp lực gấp bội.
Đại Thiên Thế Giới, tràn đầy rực rỡ, các cấp độ chủng tộc, thế lực, kết nối đan xen, chỉ cần nghe Diệu Tiên Ngữ kể lại, đủ để cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Mà đối với vị diện cao cấp, cùng với Uyên vực hội tụ quần hùng, Mục Vân cũng sinh lòng hướng tới.
Nhưng mặc dù vậy, tất cả mọi thứ, vẫn phải bắt đầu từ dưới chân.
Việc cấp bách trước mắt, tăng lên cảnh giới, sớm ngày tìm được Đại Dương Hỏa Linh Quả cùng Phạm Kỳ Bảo Hoa.
Tuy Diệu Tiên Ngữ nói không dùng thực lực, dựa vào lực lượng tinh nguyên của hắn hội tụ, có thể áp chế giảm bớt thương thế trong cơ thể, nhưng chung quy vẫn là trị tiêu không trị gốc.
Âm Dương Thánh Đế Đan, thánh đan như vậy, toàn bộ Khôn Hư giới, chỉ sợ cũng không có ai có thể luyện chế ra, vậy càng không thể tồn tại.
Tiêu Dao Sơn, bên trong Tiêu Dao cốc.
Mục Vân khoanh chân ngồi, nhìn một bức tranh trên vách đá trước người, kinh ngạc xuất thần.
- Ngũ binh thánh trận đồ.
Mục Vân nhìn trận đồ, lẩm bẩm:
- Ngưng tụ ra kiếm, mâu, cung, thuẫn, dây năm loại binh khí, tiến có thể công, lui có thể thủ, kiếm cận công, mâu đâm công, cung viễn công, thuẫn phòng thủ, dây trói buộc.
- Ngũ binh thánh trận, liệt ngũ binh, công phòng nhất thể, quả thật huyền ảo không thôi...
Trong lúc thì thầm, trong lòng bàn tay Mục Vân, từng đạo trận văn trôi nổi, hào quang lóe ra, không ngừng biến hóa quanh người...
Ù ù...
Từ từ, không biết qua bao lâu, bên cạnh Mục Vân, đột nhiên, từng tiếng ong ong vang lên.
Năm thân ảnh đứng vững bên cạnh Mục Vân.
Đó cũng không phải chân nhân, mà là năm thân ảnh hư ảo, cầm kiếm, mâu, cung, thuẫn, dây thừng, tư thái không giống nhau.
- Kiếm xuất.
- Mâu đâm.
- Cung bắn.
- Thuẫn phòng.
- Dây trói!
Mục Vân gằn từng chữ, năm thân ảnh kia trong nháy mắt bày ra một tứ phương trận, kiếm giả cùng mâu giả ở phía trước, cung giả cùng dây thừng ở phía sau, thuẫn giả ở trong.
Bốn phương có thể công có thể lui, thuẫn ở giữa, có thể giết có thể hộ vệ. Nhìn thấy trận pháp đại thành, Mục Vân hiện tại thở ra một hơi.
- Ngũ binh thánh trận, lục cấp Cổ thánh trận, cuối cùng cũng thành!
- Dựa theo tốc độ kết trận bây giờ của ngươi, đã sớm bị người chém thành thịt băm rồi!
Một nói tiếng già nua lúc này vang lên, Cô lão khập khiễng xuất hiện, nhìn Mục Vân, tiếng bình tĩnh nói.
- Khụ khụ...
Mục Vân xấu hổ cười nói:
- Cô lão, dù sao cũng là lục cấp cổ thánh trận, ta có thể bố trí ra, đã xem như không tệ.
Cô lão không nói gì.
- Đã như vậy, ngươi đã nắm giữ tinh túy lục cấp Cổ Thánh Trận, vậy nhất nhất ghi vào trong lòng ngũ cấp cổ thánh trận phía trước đi.
- A?
Nghe được lời này, Mục Vân sửng sốt:
- Ta đã học được lục cấp Cổ Thánh Trận, vì sao còn phải học tập ngũ cấp Cổ Thánh Trận?
- Bên trong Tiêu Dao cốc này, từ cổ thánh trận cấp một đến cửu cấp cổ thánh trận. Nếu ngươi có thể nắm trong tay nhất nhất, vậy trên con đường cổ thánh trận này, không ai có thể so sánh với ngươi, sẽ có chỗ tốt rất lớn để ngươi thăng cấp lên Cổ thần trận sư.
Cô lão từ từ nói:
- Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn trở thành một cổ thánh trận sư đứng đầu sao?
- Đại Thiên thế giới này, đan sư cùng khí sư, chung quy được người tôn kính, nhưng nếu gặp phải tranh đấu liều mạng, cuối cùng vẫn sẽ bị giết.
- Mà trận sư, không chỉ được các thế lực lớn tôn sùng, năng lực tự bảo vệ mình so với đan sư, khí sư còn mạnh hơn một bậc.
- Ngươi bây giờ không khác gì đang đặt nền móng, thành tựu cổ thánh trận sư đứng đầu, không phải mục đích cuối cùng của ngươi.
- Nếu muốn tranh huy trong đại thiên thế giới, ngươi cần phải trở thành Cổ Thần trận sư, Hoang trận sư, ít nhất là một vị Hoang trận sư đứng đầu, ngươi mới có tư cách tranh phong với chủng tộc nhất đẳng, nhị đẳng kia.
Cô lão từ từ mấy câu nói, khiến cho trong lòng Mục Vân dâng trào.
- Ta hiểu rồi.
Mục Vân đi tới, nhìn những vách đá kia.
- Mấy ngày nay, quen thuộc nắm giữ ngũ binh thánh trận, khống chế lại ngũ cấp thánh trận lúc trước, lại tiến hành học tập bước tiếp theo.
- Vâng!
Nhìn thấy Mục Vân đi về phía trận đồ, đôi mắt già đục ngầu của Cô lão lóe ra một tia tinh quang.
- Cư nhiên còn tinh thông trận pháp hơn so với tiểu tử kia, chưa đến ba năm thời gian, đến lục cấp Cổ Thánh trận sư, họ Mục...
Cô lão lẩm bẩm, thân ảnh từ từ biến mất trong cốc.
Đã ba năm kể từ khi thí luyện Cổ Đồng sơn kết thúc.
Ba năm nay, Mục Vân cơ hồ ngày đêm tu hành.
Ban ngày, nghe theo Cô lão dạy dỗ, tu tập trận pháp, mà ban đêm trở lại bên trong Vân Phong, lại bắt đầu lĩnh ngộ học tập ban ngày, hơn nữa ban đêm cộng thêm sinh tử bí các công hiệu, tương đương với thời gian nửa năm.
Mặc dù như vậy, trên thực tế, tương đương với hao phí gần mười sáu năm, hắn mới thăng cấp tới lục cấp Cổ Thánh trận sư.
Trận pháp một đạo, phồn vinh xen lẫn lộn xộn, ở trong đại thiên thế giới này, địa vị trận pháp sư được tôn sùng, thế nhưng số lượng cũng ít.
Mục Vân hiện tại xem như hoàn toàn hiểu được, vì sao lại thưa thớt như vậy.
Một ngày tu hành chấm dứt, trở lại bên trong Vân Phong, nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp trên ngọn núi kia, tâm Mục Vân cảm thấy an bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận