Vô Thượng Thần Đế

Chương 197: Sẽ Còn Luyện Khí?

Thất Khiếu Thông Linh Đan!
Thật kỳ diệu!
Sắc mặt của Cam lão đỏ lên, cũng không phải vì thân thể hắn khó chịu, mà là kích động nói không ra lời.
- Tiểu tử tốt, Thất Khiếu Thông Linh Đan này của ngươi, quả nhiên là thất khiếu thông suốt, đây là đan dược phẩm cấp gì? Tam phẩm? Ngũ phẩm?
- Thôi đi, lão Cam, ngươi cũng quá xem thường ta!
Mục Vân bĩu môi nói:
- Đan dược tam phẩm, ngũ phẩm, có thể làm cho ngươi một người nửa chân đạp vào quan tài còn có cảm giác? Thất Khiếu Thông Linh Đan của ta là đan dược không có phẩm cấp thắng có phẩm cấp, cũng không phải nhất phẩm, lại đều có diệu dụng đối với bất cứ võ giả cảnh giới nào!
- Thật kỳ diệu!
Cam lão nhịn không được lần nữa tán thưởng một tiếng.
Thủ pháp luyện đan của Mục Vân quả nhiên ảo diệu, đan dược này, đúng là khó mà phán đoán mấy phẩm, lên tới cường giả Thông Thần cảnh, hay thấp như võ giả Nhục Thể thập trọng, đều có tác dụng rất lớn.
- Cam lão, ta còn có chính sự làm, không nói chuyện tào lao với ngươi.
Cười xấu hổ một tiếng, Mục Vân lập tức rời khỏi phòng luyện đan, đi về phía lớp chín sơ cấp.
Vừa tiến vào trong lớp, Mục Vân chuẩn bị tuyên bố một tin tức có tính chất nổ tung, nhưng dưới bục, một đám học sinh lại là từng người mặt buồn rười rượi.
- Thế nào rồi? Một đám như quả cà thúi, mặt ủ mày chau.
Đứng trên bục giảng, nhìn phía dưới, Mục Vân mở miệng nói:
- Không phải thắng lớp mười với lớp chín tám nên mở mày mở mặt sao?
- Mục đạo sư, ngươi nhất định phải tìm biện pháp!
Thiết Phong dời cái mông đứng lên, nhìn Mục Vân, hai mắt hắn đỏ bừng.
- Người đó, khóc cái gì khóc, nói, xảy ra chuyện gì?
- Là như vậy, Mục đạo sư!
Tô Hân Nhiên đứng dậy, mở miệng nói:
- Vừa rồi Tống chủ nhiệm đến, hắn là tổng đạo sư phụ trách khối sơ cấp chúng ta, tới đây tuyên bố một tin tức, vì lớp chín sơ cấp chúng ta đã dừng lại ở lớp sơ cấp quá lâu, đã sắp hết thời gian, mà lại sắp đổi tổng đạo sư khác, cho nên... Sau nửa tháng, nếu lớp chúng ta không cách nào thăng cấp lớp trung cấp, lớp chín sơ cấp chúng ta phải lần nữa toàn bộ xáo trộn, một lần nữa chia lại lớp!
Xáo trộn? Một lần nữa chia lại lớp?
Đây là quy củ gì!
- Ai nói!
- Ta nói!
Lời Mục Vân vừa dứt, một âm thanh trêu tức vang lên ở cửa vào phòng học.
Người tới mặc trường bào màu trắng, sắc mặt hắn trắng nõn, tóc dài chia làm mấy sợi, quấn quýt lấy nhau, gương mặt sạch sẽ, nhưng nụ cười lại mang chút tia gian xảo.
- Ngươi là...
- Ta là tổng đạo sư tiểu đội phó khối sơ cấp, Mục đạo sư chỉ sợ còn không biết ta, ta tên là Trịnh Thành Vân, ngươi có thể gọi ta là Trịnh chủ nhiệm.
- Nha... Thì ra là Trịnh... Phó tổng đạo sư!
Mục Vân như hiểu ra, cắn chữ Phó đến sít sao.
- Ngươi...
Sắc mặt của Trịnh Thành Vân khó coi, khẽ nói:
- Mục đạo sư, lớp chín sơ cấp đã thành lập được một năm, nhưng còn chưa tấn thăng lên thành lớp trung cấp, cũng không có bồi dưỡng được thiên tài nào, cho nên, nếu lại tiếp tục, sẽ làm mất danh dự Lôi Phong viện chúng ta.
- Bởi vậy, sau khi ta với Tống chủ nhiệm sắp xếp, lớp chín sơ cấp sắp giải tán, yên tâm, Mục đạo sư, ngươi vẫn là đạo sư, chẳng qua là đổi một cái lớp học.
- Đổi cái con chó ngươi!
Chỉ là, lời Trịnh Thành Vân còn chưa nói hết, Mục Vân lại mắng to một tiếng, nước bọt đều bay lung tung.
- Ngươi... Mục Vân, ngươi dám mắng ta, ta là phó chủ nhiệm đạo sư, ngươi... Đừng tưởng rằng ngươi có quan hệ tốt với Tống chủ nhiệm với Mạc đại sư, là có thể không để ý quy tắc!
- Quy tắc?
Mục Vân giễu giễu nói:
- Tốt, ta chú trọng quy tắc, sau nửa tháng đúng không? Trịnh phó Tổng đạo sư yên tâm, sau nửa tháng, ta cam đoan, lớp chín sơ cấp sẽ trở thành lớp trung cấp, mà trên Địa Linh Bảng Lôi Phong viện chúng ta, chí ít có một nửa, là học sinh lớp chín sơ cấp.
- Tốt, rất tốt!
Trịnh Thành Vân ha ha cười nói:
- Mục Vân, đây chính là ngươi tự nói, làm không được, lớp chín sơ cấp sẽ phải giải tán.
- Nếu như làm được thì sao!
- Làm được? Làm được Trịnh Thành Vân ta chạy mười vòng quanh võ trường Lôi Phong viện, toàn thân không mặc quần áo.
- Được! Mời đi, ta còn phải dạy học, không có thời gian lảm nhảm với ngươi.
Trịnh Thành Vân thấy bộ dáng Mục Vân tràn đầy tự tin, trong lòng hắn liên tục cười lạnh, trực tiếp rời đi.
Ngu xuẩn, thời gian nửa tháng, thời gian nửa tháng làm cho toàn bộ học viên trong lớp tăng lên tới Linh Huyệt cảnh, nằm mơ!
Dù Mạc Vấn đại sư ở đây, cũng không dám nói bừa.
Mục Vân này, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng, dám nói lung tung, tự tìm đường chết cho mình tìm
Xoay người, nhìn các học viên dưới bục, từng người trợn mắt hốc mồm nhìn chính mình, Mục Vân sờ sờ gò má:
- Làm sao rồi? Trên mặt đạo sư nở hoa sao?
- Mục đạo sư, ngươi quá tuấn tú!
Tô Hân Nhiên vô cùng sùng bái nói.
- Đúng vậy, Mục đạo sư, ngươi thật sự quá đẹp trai.
Hiên Viên Chá đứng dậy líu ríu phụ họa.
- Soái là đủ soái, nhưng là...
- Nhưng trong thời gian một tháng, tất cả mọi người đều tăng lên tới Linh Huyệt cảnh, làm sao có thể!
Lăng Vũ Nguyệt cũng mở miệng.
Từ khi đi theo Mạc đại sư luyện đan, từ trong miệng Mạc đại sư, nàng biết được đủ loại truyền kỳ của Mục Vân, với trong lời nói Mạc đại sư thể hiện sự cung kính với Mục Vân, Lăng Vũ Nguyệt mới biết được, điểm lợi hại của vị đạo sư này.
Cho nên đối với Mục Vân, không còn là cho là hắn nói lung tung, cuồng vọng tự đại.
Nhưng lần này, lời hứa của Mục Vân đúng là... Để người ta không thể tin được!
- Nha... Các ngươi cũng cảm thấy không có thể phải không?
Mục Vân nhìn ánh mắt của toàn bộ học viên mang theo tia nghi ngờ đứng dưới bục, hắn khẽ lắc đầu.
- Bây giờ, đạo sư bắt đầu cấp cho đan dược, các ngươi không cần hỏi, cứ phục dụng, đương nhiên, không tin ta, có thể không phục, vậy mời rời đi lớp chín sơ cấp của ta.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mục Vân nghiêm túc, đám người biết, vị đạo sư này đang nghiêm túc.
- Ta phục!
Thiết Phong là người đầu tiên đi lên bục giảng, cầm lấy đan dược Mục Vân cho.
Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba...
Gần trăm vị học viên, từng người đi tới, nhìn Mục Vân, nhìn đan dược trong tay Mục Vân, thần sắc bọn hắn kiên định.
Bọn hắn đã bị mắng là phế vật, hiện tại Mục Vân xuất hiện, khiến cho bọn hắn có cơ hội thay đổi, còn có lý do gì không tin tưởng, không nếm thử chứ?
Thậm chí Mục Vân đều có lòng tin với bọn hắn, bọn hắn lại dựa vào cái gì, lại không có lòng tin đối với mình.
- Mục đạo sư, ta cũng muốn!
Người lên tiếng là một vị học viên nhìn cực kỳ thật thà.
Mục Vân hiểu rõ vị học viên này.
- Tiêu Khánh Dư!
Mục Vân cười nói:
- Đây, đây là một đan dược thần kỳ, uống nó vào, ngươi khẳng định có thể một bước lên trời!
- Tạ ơn Mục đạo sư!
Tiêu Khánh Dư gật đầu, cười rạng rỡ.
Đối với học viên này, Mục Vân có phần hiểu rõ.
Con cháu Tiêu gia tựa như là đệ đệ vị hôn thê kia của mình, khi còn bé thiên phú của Tiêu Khánh Dư cũng không kém, nhưng bây giờ mười bảy tuổi, linh trí vẫn dừng lại ở bộ dáng tám chín tuổi năm đó, vẫn không có phát triển thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận