Vô Thượng Thần Đế

Chương 3297: Kẻ phản loạn chết

- Vân thúc.
- Vân thúc.
Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong hiện tại rốt cục cũng ra tay.
Phi nhanh đến bên cạnh Mục Vân.
- Tiểu tử thúi, lớn như vậy rồi.
Nhìn hai người, trong mắt Mục Vân tràn đầy cưng chiều.
- Ngươi không có gì, nếu ngươi chết, ta và nhị đệ, cũng xong đời!
Mục Viễn Thanh hiện tại vỗ vỗ ngực, thở ra nói.
- Ta có dễ dàng chết như vậy sao?
Mục Vân nhìn bốn phía giao chiến, đệ tử Mục Tộc, tử thương thảm trọng, lại nói:
- Chi tiết sau này lại nói sau.
- Nơi này, cũng không an toàn.
- Ừm.
- Vân thúc, ngươi đi trước, chúng ta đệm sau, chúng ta xảy ra chuyện cũng không sao, nhưng ngươi cũng không thể xảy ra chuyện nữa!
Mục Viễn Phong hiện tại cẩn thận nói.
Phanh...
Đột nhiên, một ngón tay rơi xuống đầu, Mục Viễn Phong đau đến gầm gừ kêu to.
- Nói cái gì ngu xuẩn?
Mục Vân cười mắng:
- May mà các ngươi gọi ta một tiếng thúc, ta chạy đi, các ngươi ở chỗ này, coi được sao?
- Vân thúc, nhưng mà...
- Đừng nói nhảm nữa, bảo vệ tốt Thất thẩm các ngươi.
Mục Vân bước ra, nhìn về phía trước, cười nói:
- Trảm Vân Hạp Cốc, thật là một nơi tốt!
- Vạn năm trước, là Mục Vân ta bỏ mạng ở nơi này. Vạn năm sau, ta từ nơi này quật khởi, thần giới, cần biết, Mục Vân ta, đã trở lại.
Dứt lời, Mục Vân bước ra, sát khí trong mắt ngưng tụ ra.
- Thánh lão đầu, nên rút lui rồi!
Mục Vân trầm hét một tiếng:
- Chuyện kế tiếp, ta đối phó là được.
Thánh Thương nghe được lời này, dẫn người lui về phía sau.
Song phương hiện tại, nhất thời kéo ra một khoảng cách.
Thánh Thương nhìn Mục Vân, gật gật đầu.
- Điện hạ trở về, lão đầu cung nghênh điện hạ!
- Thánh lão đầu, ngươi từ khi nào lại khách khí như vậy?
Mục Vân cười nói:
- Chẳng lẽ, chuyện năm đó bị ta nhổ sạch râu, còn nhớ kỹ đây?
- Tiểu tử ngươi...
Thánh Thương hơi ngẩn ra, thế nhưng cười mắng.
Nhưng đáy lòng hắn hiểu được, Mục Vân... Thực sự đã trở lại.
Chuyện trong quá khứ, hắn đều nhớ kỹ.
- Điện hạ.
- Điện hạ.
Một tiểu tướng trong Mục tộc nhìn Mục Vân, đều cung kính hành lễ.
- Các ngươi vất vả rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi.
- Không vất vả.
Một vị đệ tử Mục tộc mở lời:
- Điện hạ vạn năm nay mới là vất vả.
Nghe được lời này, Mục Vân gật đầu.
Hiện tại, không phải lúc nói chuyện phiếm.
- Phụ thân.
Đúng lúc này, một thân ảnh bay như bay đến, rơi xuống trước người Mục Vân, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính nói.
- Nhất Thần...
Nhìn Bích Nhất Thần, ánh mắt Mục Vân hiện lên một tia biểu tình phức tạp.
Năm đó, hắn nhìn Bích Thanh Ngọc lớn lên, hai người vốn có hôn ước trong người, chính là Mục tộc cùng Bích tộc kết nối.
Mặc dù hắn lớn tuổi hơn Bích Thanh Ngọc, nhưng võ giả Thần giới, vạn năm thọ mệnh không quá quan trọng.
Nhưng Bích tộc bị diệt, Bích Thanh Ngọc một mình, Mục Vân lúc trước nếu đến chậm một bước, Bích Thanh Ngọc chỉ sợ đã chết dưới hoàng tuyền.
Từ đó về sau, Mục Vân tu luyện, Bích Thanh Ngọc ở một bên quan sát.
Hai người đã sớm yêu nhau.
Thế nhưng, cùng với Mục Vân không ngừng cường đại, đối mặt với trách nhiệm, càng lúc càng lớn, Bích Thanh Ngọc thường xuyên một mình.
Một lần giao chiến trở về, Mục Vân thấy đứa trẻ này, liền mang về Mục tộc, giao cho Bích Thanh Ngọc dốc lòng chăm sóc.
Dần dần ở trong Mục tộc, mọi người thấy Bích Nhất Thần, đều gọi tiểu thế tử.
Bọn họ một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Chỉ là những thứ này, tại thời điểm Mục tộc tiêu vong, lại tan thành mây khói.
- Nương ngươi... Nàng thế nào rồi?
- Tốt!
Bích Nhất Thần mỉm cười, khom người nói:
- Nếu không phải gia gia ngăn lại, mẫu thân đã sớm ở đây chờ phụ thân.
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu, cười nói:
- Hai cha con ngươi ta, chấm dứt trận chiến này, rồi về tộc.
- Vâng.
Giờ khắc này, người bảy đại cổ tộc, tất cả đều đứng cùng một chỗ.
Bảy vị viện trưởng cũng đều dừng lại thân ảnh.
Lúc này, trong các đại cổ tộc, võ giả cảnh giới Tổ Thần đã xuất hiện, bọn họ lại tiến lên, đó chính là thật sự không biết sống chết.
Duy chỉ có viện trưởng Huyết Hồn học viện Hồn Vũ Thiên và viện trưởng Ngọc Hoàng học viện Vương tộc Vương Ngọc hai người, vẫn chưa lui về phía sau.
Hai người vốn là người cổ tộc quản lý hai đại học viện.
Mà hiện tại, bốn người Dương Khoát, Chu Phong Vu, Thạch Thông Thông, Hám Hùng, cũng ngạo thị phía trước.
Mọi người Mục tộc, bất quá chỉ có mấy trăm, nhưng bọn họ liên hợp lại, lại là mấy ngàn.
Hơn nữa, mấy đại đệ tử Cổ tộc cách Trảm Vân Hạp Cốc không xa, tóm lại sẽ nhận được tin tức, nhất nhất chạy tới.
Đến lúc đó, người của bảy đại cổ tộc, nhất định là càng tụ càng nhiều, đám người Mục Vân, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Cho dù kéo Mục Thanh Vũ đến, tộc trưởng mấy đại cổ tộc của bọn họ cũng nhất định sẽ đến, đến lúc đó, Mục tộc vẫn không có bất kỳ phần thắng nào.
Lấy một địch bảy, vốn không có khả năng.
Lúc đầu mấy đại cổ tộc đối với Mục tộc tái xuất, không có ý kiến quá lớn. Nhưng bọn họ không thể dễ dàng tha thứ, khoan dung Mục Vân sống lại.
Lời đồn Cửu Mệnh Thiên Tử, bọn họ thà tin có, không tin là không.
- Xem ra, cho dù cách thời gian vạn năm, các đại cổ tộc các ngươi, căm hận đối với ta, trước sau như một.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Huyết tộc, không cần phải nói, cho dù các ngươi không giết ta, Mục Vân ta cũng phải san bằng Huyết tộc.
- Về phần Hám tộc, Thạch tộc, Mộ Dung tộc, ba đại cổ tộc các ngươi, làm người tốt không được sao?
- Chu tộc cùng Dương tộc. Cũng đáng chết.
Mục Vân nói chuyện, không nhẹ không nặng, từ từ đi ra, giống như kể lại chuyện không liên quan đến mình.
- Hoàng khẩu tiểu nhi, muốn chết.
Dương Khoát tiến lên, hét lớn một tiếng.
- Dương tộc...
Mục Vân xoa xoa đầu, cười nói:
- Nhớ rõ Viện trưởng Linh Thần học viện Cảnh Đạt Không của Dương tộc, vốn là môn chủ Thần Không môn thế lực cấp Thiên Nguyên thuộc hạ Mục tộc ta, cửu tộc phạt Mục, Thần Không Môn hoàn toàn thất bại, Cảnh Đạt Không, lại trở thành viện trưởng Linh Thần học viện, thật sự đáng mừng.
Mục Vân dứt lời, ánh mắt tập trung vào Cảnh Đạt Không.
- Mục Vân, ngươi chết đến nơi rồi!
Một tiếng gầm thét vang lên, trong Huyết tộc, một lão giả áo đen, khàn giọng nói.
- Đừng hét lớn như vậy.
Mục Vân nhíu mày, cười nói:
- Vừa rồi, tựa hồ chính là ngươi hô một tiếng chứ? Ta nhớ chính xác, ngươi là... Huyết Minh Kha của Huyết tộc phải không?
- Tại sao thời gian vạn năm trôi qua, ngươi mới tăng lên một biến, đạt tới cảnh giới Tổ Thần nhị biến?
- Hỗn đãn, muốn chết.
Huyết Minh Kha, hiện tại triệt để bị châm ngòi giận dữ.
Mục Vân quả thực là trận trụi vũ nhục hắn.
- Đừng gấp gáp, từng người một đến.
Mục Vân đột nhiên phất tay, nói:
- Ta nói chuyện của Cảnh Đạt Không, còn chưa nói xong đâu.
- Cuộc đời ta, kết cục của người phản bội, Cảnh Đạt Không, ngươi nên biết chứ?
Mục Vân dứt lời, nhìn thẳng Cảnh Đạt Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận