Vô Thượng Thần Đế

Chương 943: Mượn đao giết người (1)

Đặt ở lúc trước, Ngưu Oa quả thực không thể tưởng tượng, mình sẽ gặp phải quý nhân dạng này.
- Ngưu Oa, lúc trước ngươi phát hiện ta, ta bị trọng thương, có thể nói ta là bị người đuổi giết, nếu như có người hỏi ngươi, ngươi cũng nói như vậy, hiểu chưa?
- Ta biết, yên tâm đi!
Ngưu Oa vỗ trán một cái, nói:
- Đúng, đã sớm tuyên bố kết quả, nương ta còn không biết, chúng ta nhanh đi nói cho bà.
- Tốt!
- Mục Vân!
Ngay giờ phút này, một vị trưởng lão vẻ mặt ôn hoà cười tủm tỉm đi tới, nói:
- Ngươi bây giờ là Hỏa Hành sơn Hỏa Thánh Tử, thân phận cao quý, cho nên sẽ có một ngọn núi đơn độc thuộc về ngươi, bây giờ ta dẫn ngươi đi.
- Cái này...
- Vân ca, Vân ca, không sao đâu, ta đi trước tìm mẹ ta, lát nữa hỏi một chút các đệ tử đồng môn sẽ biết ngươi ở đâu.
- Tốt!
Mục Vân hơi chắp tay, ra hiệu trưởng lão dẫn đường.
- Mục Vân, lão phu tên Khâm Thiên Chinh, chính là hạch tâm trưởng lão, chuyên môn phụ trách quản lý thường ngày bên trong sơn môn Hỏa Thánh Tử, thí dụ như hạch tâm đệ tử đang ở phong nào, muốn những ngoại sơn đệ tử nào, nô lệ bên ngoài Hỏa Hành sơn, tiến vào sơn phong của mình, đủ loại chuyện nhỏ nhặt này, về sau có sự vụ ngày thường gì, có thể tới tìm ta.
- Đa tạ trưởng lão!
- Thuộc bổn phận chuyện thôi!
Khâm Thiên Chinh phất phất tay nói:
- Ngươi lần này đại triển uy phong, chỉ sợ rất nhiều nữ đệ tử bên trong ngoại sơn đều hi vọng bái nhập đến ngươi phong phục thị ngươi, chuẩn bị sẵn sàng đi.
- A?
Mục Vân sững sờ.
- Tiểu tử, đây chính là chuyện tốt, con đường tu luyện, tư sắc, cũng là tiền vốn tu luyện, Hỏa Hành sơn ta cũng không kiêng kỵ điểm này, những hạch tâm đệ tử, phía dưới chí ít đều bảy tám ngoại sơn đệ tử phục thị, bọn nàng vì đạt được đan dược, võ kỹ cùng chỉ đạo mình cần, kính dâng thân thể của mình, cam tâm tình nguyện.
- Mà tông môn làm như thế, cũng là đề cao quyền uy Hỏa Thánh Tử, mục đích là kích thích ngoại sơn đệ tử cố gắng trở thành nội sơn đệ tử, nội sơn đệ tử càng cố gắng gấp bội, trở thành Hỏa Thánh Tử, dù sao, một tông môn, cơ số cường giả Vũ Tiên cảnh mới là lực lượng nguồn suối tông môn sinh tồn tiếp.
- Ừm!
Những điểm này Mục Vân cũng hiểu rõ.
Bất quá như thế, hắn ngược lại có thể để Ngưu Oa cùng Lâm di ở trên bên trong dãy núi của mình, Lâm di có thể phụ trách hai người thường ngày tu luyện, mà Ngưu Oa ở bên cạnh mình, tu luyện cũng an toàn hơn một ít.
- Hỏa Hành sơn ta, lớn nhỏ sơn phong, không dưới vạn tòa, trên cơ bản đều cao vài trăm mét.
Vài trăm mét?
Như thế để Mục Vân cảm giác có chút kỳ quái.
Lúc trước Huyền Không sơn, Thiên Kiếm sơn, những siêu cấp thế lực, tông môn xây dựng ở trong núi sâu, cũng bởi vì linh khí dồi dào, thích hợp khai sơn lập phái.
Mà những sơn phong kia, thấp nhất cũng hơn ngàn mét.
- Ha ha, Hỏa Hành sơn mạch, quanh năm ẩn chứa hỏa hành lực lượng, cực kì thích hợp người Hỏa Hành sơn ta, sơn mạch không quá cao, nếu hơn vài trăm mét, chân nguyên ẩn chứa hỏa thuộc tính sẽ không ngừng giảm bớt, có thể nói là chợt giảm.
- Cho nên, một ít sơn phong tương đối cao, cũng bị cắt đi đỉnh núi hoặc nửa bộ phận trên, chỉ để lại độ cao, vừa dùng kiến tạo cung điện, hết thảy chỗ cần cho tu luyện, để cho Hỏa Thánh Tử cùng với các hạch tâm trưởng lão sinh hoạt thường ngày sử dụng.
- Mà về phần nội sơn đệ tử, thì là mấy vị đệ tử cùng hưởng một ngọn núi, ngoại sơn đệ tử, đó chính là ở trên một ngọn núi, ở lại trên dưới một trăm người đều không hiếm có.
Xem ra, Hỏa Hành sơn phân hoá rất tỉ mỉ đẳng cấp Hỏa Thánh Tử, nội sơn đệ tử, ngoại sơn đệ tử.
Thiên tài trưởng thành trong nghịch cảnh mới nhất chết yểu khó, điểm này, Hỏa Hành sơn ngược lại lĩnh ngộ rất thấu triệt.
- Đến!
Hai người đi mấy vòng, đi tới trước từng tòa sơn phong.
Từ nơi này đi vào, rõ ràng cảm giác được, trước mắt có hơn trăm tòa sơn phong, một cái có hỏa tính nồng đậm hơn một cái, mà lại ẩn chứa linh khí cũng cực mạnh.
- Đa số những ngọn núi có Hỏa Thánh Tử ở lại trong đó, ngươi nhìn, kia một tòa, kia một tòa, còn có kia một tòa, đều trống không, ngươi có thể tùy ý chọn lựa.
Vờn quanh bốn phía, Mục Vân phát hiện, lại còn có vài chục tòa sơn phong trống rỗng.
- Ngươi yên tâm, những sơn phong không người ở lại đều có ngoại sơn đệ tử đi quét dọn, tùy tiện chọn tốt một tòa, ta giao cho ngươi khẩu lệnh mở ra trận pháp hộ sơn, ngươi có thể tiến vào bên trong.
- Mà, trong các Hỏa Thánh Tử, trừ khi được người đồng ý, tự mình đến bên trên ngọn núi của người khác là một loại khiêu khích, làm trái môn quy, nhớ lấy.
- Ta ghi nhớ!
Mục Vân chắp tay, nhìn sơn phong trước mắt, bắt đầu lựa chọn.
Nhìn sơn phong lớn nhỏ, cao thấp không đồng nhất.
Cuối cùng, ánh mắt Mục Vân lại dừng trên một ngọn núi chỉ có cao trăm mét.
Nơi đó, phía trên chỉ có mấy gian cung điện cũng không quá hùng vĩ, xem ra trống không một là loại an tĩnh dị thường.
- Ta muốn một tòa kia!
- Một tòa kia?
Nghe đến lời này, Khâm Thiên Chinh hơi sững sờ.
Đỉnh núi kia, có thể nói sơn phong thấp nhất xung quanh, cực khó nhận được ánh nắng, mặc dù Hỏa Hành sơn quanh năm hỏa khí rất thịnh, nhưng không có ánh nắng, tóm lại cảm giác thấp hơn người ta một đầu.
Bởi vậy không có ứng cử viên nào chọn một ngọn núi này.
- Ách, Mục Vân, ngươi vẫn nên đổi một tòa khác đi, sơn phong Hỏa Thánh Tử, đại biểu cũng là thể diện, ngọn núi này, quá không có khí thế, không thích hợp ngươi.
- Không sao cả!
Mục Vân lại tiến lên, mỉm cười nói:
- Con người ta thích yên tĩnh, cho nên không muốn quá nhiều người, tuyển cái lớn, lại muốn tìm người quét dọn, thực sự phiền phức.
- Vậy được rồi!
Khâm Thiên Chinh mang theo Mục Vân đi tới phía trên một tòa núi nhỏ kia.
Chỉ là lúc hai người đến ngọn núi, một thân ảnh già nua vừa mở cửa Thiên Điện, đi ra.
- Phần lão, ngài làm sao ở chỗ này?
Nhìn lão giả mặt đầy nếp nhăn, toàn thân trên dưới mang theo một cỗ tử khí gần đất xa trời, Khâm Thiên Chinh vội vàng tiến lên nâng nói:
- Phần lão, ngài không phải đang ở võ các bên kia sao?
Lão giả kia một thân hắc bào, thân thể hơi có chút còng xuống, một đôi mắt đục ngầu, trong tay chống một quải trượng.
- Này, đã già, không còn dùng được, chỉnh lý thư tịch cũng làm không được.
- Phần lão cứ đùa!
Khâm Thiên Chinh cười theo.
- Tiểu Khâm, làm sao ngươi tới đây?
Nghe đến lời này, Khâm Thiên Chinh vội vàng nói:
- À, vị này là Hỏa Thánh Tử mới nhập môn, ta hắn mang đến tìm sơn phong vào ở.
- Nhìn trúng cái nào rồi?
Kia Phần lão mỉm cười.
Mục Vân giờ phút này vội vàng nói:
- Nếu tiền bối đã ở đây, vậy ta đổi lại một cái khác đi!
- Ha ha, tiểu hỏa tử, ngọn núi này chỉ có lão hủ một người, nếu ngươi không chê, ta có thể ở chung với ngươi, tự mình một người ở, cũng rất quạnh quẽ, nhiều người, nhiều một chút náo nhiệt.
- Vậy cung kính không bằng tòng mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận