Vô Thượng Thần Đế

Chương 2671: Vì sư phụ cũng là cha mà báo thù

Người còn sống trở về, mang về một câu sau đó bỏ mình.
- Đám lão cẩu ma tộc, cút!
Chỉ một câu nói như vậy, khiến cho Ma tộc tứ đại Ma Đế hoàn toàn sợ hãi.
Khoảng cách tam đại yêu đế chết ước chừng đã qua ba năm thời gian, trong thời gian ba năm này, Vân Minh khuếch trương khắp nơi.
Cái gọi là khuếch trương, cũng bất quá là đem đệ tử các đại tông môn phụ thuộc phân tán đến trong các vực giới, thống nhất quản lý.
Hơn nữa hiện giờ, không xưng hô các đại tông môn nữa, mà chỉ có một xưng hô thống nhất - Vân minh.
Giữa hai bên, các vị tông chủ ngày xưa, đều được nhận lệnh.
Ngày hôm nay, Cực Loạn đại địa, Cực Loạn thành.
Trong Cực Loạn thành lớn như vậy, giờ khắc này, Đông Tây Nam Bắc mỗi bên đều có bốn cái truyền tống trận cỡ lớn.
Xung quanh truyền tống trận, đều có trọng binh canh giữ.
Hiện tại, bên trong truyền tống trận, hào quang chợt lóe, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
- Ha ha, Văn đại sư, đã lâu không gặp.
Lục Thanh Phong chắp tay, hiện tại đi lên, nhìn đám người Gia Cát Văn và Gia Cát Vân Thiên.
- Phó minh chủ.
Gia Cát Văn cười ha hả nói.
- Văn đại sư lại chọc ta rồi, ngài không phải cũng là phó minh chủ sao?
- Ha ha...
Gia Cát Văn cười nói:
- Vân nhi đâu?
- Minh chủ ở trong phủ chủ phủ, cái kia, hiện tại có khả năng không tiện gặp khách.
- Ta hiểu, ta hiểu.
Gia Cát Văn cười ha ha, tiến vào trong thành.
Giờ khắc này, Cực Loạn thành lớn như vậy, bị Vân Minh triệt để chiếm cứ.
Mà ở bốn phía Cực Loạn thành, lại có thêm bốn thành trì.
Bốn thành trì kia, chính là người cực loạn thành ngày xưa, chỉ là hiện tại, đều bị dời ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong truyền tống trận của ba phương hướng khác, Diệp Tĩnh Vân, Kiếm Phong Tiên, Yêu Tuyết Cơ, Thiên Phong Khiếu đến từ Bắc vực Tiên giới, đều nhất nhất đến, mọi người đã lâu không gặp, tự nhiên là náo nhiệt không thôi.
Hiện tại, Tiên giới không còn ai nói mười đại vực giới, mà chỉ có Nam Vực cùng Bắc Vực, mà hiện giờ, trong Bắc Vực, chỉ có một cái tên —— Vân Minh.
Phủ minh chủ.
Phủ đệ Mục Vân chuyên môn kiến tạo, chiếm cứ gần một phần tư địa bàn của Cực Loạn thành.
Giờ khắc này, bên trong phủ Minh Chủ, bên ngoài một tòa cung điện xa hoa, hơn mười đạo thân ảnh đứng vững.
Hách Đằng Phi, Chung Hào, Hàn Tuệ, Tôn Diễn Châu bốn người, đứng vững như núi sắt, cầm đao kiếm, không giận tự uy.
Ở phía sau là rất nhiều Vân vệ.
Nhi tử Kiếm Phong Tiên là Kiếm Vô Song hiện tại một đường chạy như bay tới, nhìn mấy người, nói:
- Minh chủ còn chưa thức dậy? Các vị đại nhân đã đến, đều đang chờ ở ngoài phủ.
- Khụ khụ...
Hách Đằng Phi ho khan một tiếng, nói:
- Ta cũng không dám đi gọi không phải sao? Ngươi đi gọi thử?
- À. Vậy thì ta sẽ để họ chờ.
Kiếm Vô Song dứt lời, nhanh chóng rời đi.
Mà hiện tại, trong đại điện, một cái giường lớn rộng ba thước, dài tới mười thước.
Dưới một tấm chăn cực lớn, mấy đạo thân ảnh lẳng lặng nằm.
Đột nhiên, Mục Vân mở hai mắt ra.
- Bên ngoài ồn ào như vậy, chuyện gì xảy ra vậy?
Mục Vân dụi dụi mắt.
Mạnh Tử Mặc hiện tại nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Mục Vân nói:
- Hôm nay chính là ngày chàng làm đại điển tuyên thệ!
Vừa nghe lời này, Mục Vân ngẩn ra.
- Ai nha!
Vỗ đầu một cái, Mục Vân vội vàng đứng dậy, hùng dũng hiên ngang. Chăn lớn đột nhiên xốc lên, Mục Vân hét lớn:
- Các thê tử, rời giường.
- A...
Trong phòng, liên tiếp vang lên tiếng kêu sợ hãi...
Nửa canh giờ sau.
Chi nha một tiếng, cửa phòng mở ra.
Một đạo thân ảnh dẫn đầu đi ra.
Đó là Mục Vân.
Hôm nay, Mục Vân một thân quần áo màu mực, bên hông buộc một đai lưng màu đen, treo một khối ngọc bích, mà hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen, nhẹ nhàng trôi nổi theo gió.
Ở phía sau hắn, tám bóng dáng xinh đẹp, quần áo trang phục không giống nhau, nhưng mỗi người đều dị thường xinh đẹp, làm cho người ta có một loại cảm giác thị giác cực kỳ mãnh liệt.
Mạnh Tử Mặc, Tần Mộng Dao, Diệp Tuyết Kỳ, Tiêu Doãn Nhi, Vương Tâm Nhã, Cửu Nhi, Diệu Tiên Ngữ, Minh Nguyệt Tâm tám nữ, hiện tại trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
- Xuất phát đi.
Giữa hai hàng lông mày Mục Vân, một chút ngưng trọng lúc này xuất hiện.
Hắn chờ đợi ngày này, chờ đợi ước chừng vạn năm, hắn phiêu đãng ở trong vết nứt không gian kia, không giây phút nào không bị hai chữ vây quanh —— báo thù.
Và hôm nay, hắn, cuối cùng đã bắt đầu.
- Cung nghênh minh chủ.
- Cung nghênh minh chủ.
- Cung nghênh minh chủ.
Trong khoảnh khắc, từ tẩm điện đến ngoài cửa phủ minh chủ, từng đạo thân ảnh lúc này quỳ một gối xuống đất, nghênh đón Minh chủ của bọn họ.
Chủ nhân Vân Minh, ngoài ta còn ai?
Mục Vân từng bước đi ra, đi tới bên ngoài phủ minh chủ.
Hiện tại, trên quảng trường ngoài phủ, trên một tòa đài cao.
Mục Vân đi lên đài cao, tay cầm một chén rượu, nhìn phía dưới.
Toàn bộ trong Cực Loạn thành, đi tới đâu cũng là cờ Vân Minh.
Mục Vân nhìn phía dưới, ánh mắt mọi người, trong mắt chỉ còn lại một tia quyết đoán.
- Hôm nay, Mục Vân ta.
- Lần thứ hai trở về, hôm nay, Mục Vân ta ở đây, nhìn thấy chư vị, trong các ngươi, đều có ân với Mục Vân ta, chén rượu đầu tiên này, ta kính mọi người.
Dứt lời, Mục Vân uống một hơi cạn sạch.
- Không có các ngươi liền không có Vân Minh hôm nay, chén rượu thứ hai, ta vẫn phải kính mọi người.
Một lần nữa, uống một hơi cạn sạch.
Mục Vân giơ chén rượu thứ ba, nói:
- Hiện giờ, Tiên giới chia làm Nam vực Bắc vực, nơi Bắc vực đi tới, đều là thiên hạ của Vân Minh ta, là vinh quang của mỗi một vị chiến sĩ Vân Minh chúng ta. Hiện tại, Mục Vân ta, có một yêu cầu quá đáng.
- Vạn năm trước, Mục Vân ta một người một thương, độc chiến tam thập tam thiên kiếm môn, thân bị thương nặng, sau đó tranh đoạt Tru Tiên Đồ, vẫn lạc trong tiên giới.
- Mà nay cất bước từ đầu tới cuối, Mục Vân ta lần này kiếm chỉ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, không diệt Kiếm Môn không về.
- Chư vị, nguyện theo ta đánh một trận.
- Chúng ta là thiên lôi của Minh chủ, sai đâu đánh đó.
Một tiếng gầm thét, nhất thời vang lên, trong khoảnh khắc, truyền khắp cả Cực Loạn thành, trời lở đất động.
- Trận chiến này, không biết thắng bại, Mục Vân ta dẫn đầu, người kiếm môn, trên tay đều dính máu tươi của sư tôn Diệt Thiên Viêm của ta, Mục Vân ta, không diệt kiếm môn, thề chết không ngớt.
Một chén xuống bụng, trong tay Mục Vân, một dây lụa trắng bất ngờ xuất hiện.
Lụa trắng kia, buộc vào đầu, Mục Vân hiện tại, trong mắt hơi ướt át.
- Sư tôn, đồ nhi bất hiếu, vạn năm qua chưa từng quên ân dạy dỗ của ngài, hôm nay, đồ nhi thề tất sẽ để cho những kẻ gian ác kia nhân được báo ứng xứng đáng.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, chuyện này, có thể nói là tâm nguyện lớn nhất của Mục Vân.
Hắn lúc nào cũng tự hỏi làm thế nào diệt sát Kiếm Môn.
Diệt Thiên Viêm, mặc dù là sư tôn, nhưng đối đãi với hắn như con, Mục Vân xem Diệt Thiên Viêm trở thành phụ thân ruột thịt của mình.
Mà hôm nay, không chỉ đồ nhi vì sư tôn báo thù, mà còn là nhi tử vì phụ thân báo thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận