Vô Thượng Thần Đế

Chương 1349: Trên dưới một lòng (2)

Giao ra linh tinh, mua tin tức.
Trong lúc này mặc dù biến đổi bất ngờ, thế nhưng kết quả lại khiến cho uy danh Huyết Minh càng vang dội.
Hết thảy, đều để người bất ngờ.
- Tốt!
Nhìn đám người, giọng Mục Vân mang theo vẻ kích động.
Mặc dù là kích động nhưng ai cũng cảm thấy, tâm tình Mục Vân bị đè nén.
Người có thể hiểu rõ tâm tình Mục Vân giờ phút này không ai qua được Diệp Thu.
Mọi người tại đây, chỉ có chính Diệp Thu biết, Mục Vân, chính là Vân tôn giả, là sư tôn của đại ca hắn, cũng là sư tôn của hắn.
Mà Vân Lang, chính là đệ tử Mục Vân yêu quý nhất.
Thế nhưng, đệ tử ngài nhất yêu quý lại giết huynh đệ thân nhất của mình.
Loại thống khổ này, không người có thể hiểu rõ.
Chính Diệp Thu giờ khắc này, cũng biết.
Hắn căn bản không có cách trải nghiệm thống khổ trong lòng Mục Vân.
Dù là loại thống khổ này, Mục Vân chưa hề nói qua cho bất kỳ ai.
Cho nên giờ khắc này, Huyết Minh có thể chính diện chiến một trận cùng Huyền Không sơn, mong đợi một trận chiến này nhất là Mục Vân.
Cho nên, hắn không có an bài Vân Lang đã có thực lực so với Tôn Giả cho bất kỳ người nào.
Bởi vì chính hắn sẽ đối mặt Vân Lang.
- Sư tôn, đi thôi.
Diệp Thu tiến lên một bước nói:
- Vô luận ngài làm như thế nào, Vân Tôn, Huyết Tôn, đều sẽ ủng hộ ngài, từ nơi sâu xa... Đều biết.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nhắm mắt, đi về phía cửa lớn.
Đi tới phía trước cửa lớn, lấy ra Diệt Tôn Kiếm, giống như kiếm do tâm sinh, vạch ra từng kiếm một.
Âm vang bang bang vang lên, trường kiếm khuấy động cửa lớn, phát ra từng tiếng chấn động làm lòng người hoảng sợ, chấn động cửa lớn ánh sáng, chậm rãi dâng lên.
- Tiến vào!
Một chữ vô cùng đơn giản, Mục Vân lại giống như dùng hết lực khí toàn thân.
Hơn nghìn người trùng trùng điệp điệp tiến vào cửa lớn.
Tất cả mọi người tiến vào cửa lớn đã vận sức chờ phát động.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại lại lần nữa sững sờ.
Chỗ tầm mắt, khắp thế giới đều là hoa cỏ, xanh um tươi tốt, ánh sáng bay màu mê huyễn, chiếu rọi lấp lóe trong toàn bộ thiên địa.
Tình cảnh bực này giống như vạn dặm tinh không rơi xuống, nói đúng ra, là vạn dặm tinh không đảo ngược thành mặt đất.
Mọi người nhất thời bị cảnh trí bực này làm cho kinh sợ.
Rung động kinh sợ.
- Mọi người cẩn thận!
Mục Vân giờ phút này lại đột nhiên mở miệng, nhìn về phía trước, trong mắt đầy cẩn thận.
Trước mắt, một ít thế giới biểu lộ khá kỳ quái, để người không thể không phòng.
Nhưng nhìn phía trước, hắn cảm giác, tình cảnh nơi này giống như đã nhìn thấy qua ở nơi nào.
Ba ba ba...
Trong nháy mắt giọng Mục Vân vừa dứt, ba ba ba tiếng vỗ tay vang lên.
Nghe được tiếng vỗ tay, mọi người vội vã cuống cuồng nhìn về phía trước.
- Không hổ là Mục minh chủ tiếng tăm lừng lẫy, ta tự nhận chuyến này đã đủ điệu thấp, không nghĩ tới vẫn bị Mục minh chủ phát hiện.
- Vân Lang!
Nhìn về thân ảnh phía trước, Mục Vân lạnh lùng hô.
Rét lạnh thấu xương cơ hồ quay xung quanh trong tim tất cả mọi người.
- Mục minh chủ cớ gì lại tức giận như vậy khi nhìn thấy bỉ nhân? Mọi người đến nơi đây đều là tìm kiếm bảo tàng, không đến mức gặp mặt liền đánh chứ?
Trên mặt Vân Lang vẫn mang theo ý cười.
- Nói rất có lý.
Sắc mặt Mục Vân băng lãnh, nói:
- Thế nhưng không biết vì cái gì, sau khi nhìn thấy ngươi, giờ khắc này, ta ngăn không được lửa giận trong lòng, chỉ muốn giết, dù là hiện nay, Tiên khí bày ở trước mặt ta, Mục Vân ta, cũng không muốn.
Vừa dứt lời, Mục Vân không nói hai lời, bước ra một bước, lao thẳng tới phía trước.
Ầm ầm!
Bước ra một bước, mặt đất rạn nứt, Mục Vân hiện tại đến cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng, lực lượng bước này phát ra sao mà mênh mông.
Đám người Huyết Minh cũng đi sát đằng sau Mục Vân.
Bọn hắn mặc dù biết hiện tại ra tay với Vân Lang cũng không phải sáng suốt nhất, thế nhưng bọn hắn vẫn đi theo sát Mục Vân.
Vân Lang biến sắc, hắn tựa hồ cũng không nghĩ tới, giờ khắc này Mục Vân thế mà sẽ hướng hắn xuất thủ.
Oanh...
Vân Lang lui lại một bước, dưới lòng bàn chân, oanh một tiếng nổ vang.
Toàn bộ thân thể hắn tại lúc lui lại, tránh thoát khỏi một kích của Mục Vân.
- Mục Vân, ngươi....
- Vân Lang, hôm nay, ngươi không chết, chính là ta vong.
Mục Vân nói:
- Ngươi đã để ta đi đến một bước hiện tại, hết thảy trước kia, chỉ có dùng sinh tử để giải quyết.
Mục Vân vừa dứt lời, lần nữa giết ra.
Từng tiếng ầm ầm càng ngày càng vang dội.
Trong bàn tay Mục Vân đột nhiên xuất hiện một đạo ấn ký.
Chính là Không Sơn Ấn hồi lâu chưa từng sử dụng.
Không Sơn Ấn này lúc trước đạt được bên trong tứ nguyên phong địa, chỉ là thời điểm kia, Mục Vân mới là Sinh Tử cảnh nhất trọng, còn không cách nào toàn lực vận chuyển ấn.
Thế nhưng giờ phút này, Mục Vân lại có thể triệt để thi triển ra ấn pháp.
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân thúc đẩy Không Sơn Ấn.
Ấn ký giống như ngọc tỉ hóa thành lớn cỡ ngàn trượng, đánh tới Vân Lang.
- Mục Vân, ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.
Vân Lang giờ phút này giận:
- Chớ cho rằng ngươi đến Sinh Tử cảnh thất trọng thì có thể đối địch với ta.
- Vậy ngươi có thể thử xem.
Oanh...
Trong nháy mắt, hai thân ảnh triệt để giao chiến cùng một chỗ.
Mà cùng lúc đó, bên trong Huyết Minh, Huyền Nguyệt Lăng, Diệp Thu, Cừu Xích Viêm, Nhậm Cương Cương bốn người lao thẳng tới Trần Thiên Vũ, Thượng Thanh Vân, Vụ Thanh tam đại thống lĩnh huyết sứ.
Mà ba người Huyết Vô Tình càng chặn đứng hai người Hàn Thiên Nhận và Chu Thiên Chinh.
Hai phe đại chiến triển khai bên trong tiểu thế giới kỳ quái này.
Tiếng ầm ầm truyền khắp toàn bộ không gian.
Cũng may không gian thần kỳ, nhìn phạm vi cũng không nhỏ, hai phe đại chiến, từng người đều là cường giả Sinh Tử cảnh, đả kích cường đại, thế cũng không ảnh hưởng gì tới nhau.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân và Vân Lang hai người giao chiến phóng tới chỗ sâu, chỗ sâu bên trong thế giới kỳ quái này chính là từng dãy núi trùng điệp, sinh trưởng đếm không hết tiên thảo linh dược.
Nếu đặt ở trước đó, Mục Vân đã sớm yêu thích không buông tay những tiên thảo linh dược này.
Nhưng bây giờ, Vân Lang ở trước mắt, nghĩ đến ngày xưa nhìn thấy tàn hồn Huyết Kiêu ở chỗ sâu dưới đáy biển, hai mắt Mục Vân triệt để đỏ hồng.
Cái gì gọi là cừu hận khắc cốt minh tâm?
Giờ khắc này, Mục Vân đối mặt Vân Lang, chính là cừu hận khắc cốt minh tâm.
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng oanh minh vang lên, Vân Lang cùng Mục Vân càng ngày càng tiến vào trong chỗ sâu.
- Sư tôn, ngươi nhất định phải cùng ta như thế sao?
Khí huyết toàn thân Vân Lang sôi trào, bỗng nhiên quát.
- Sư tôn?
Mục Vân cười lạnh:
- Ngươi còn biết ta là sư tôn của ngươi? Cái đồ thí sư giết huynh, ta đối xử với ngươi như thế nào? Năm đó, Huyết Kiêu khuyên ta, ta nên nghe hắn, nếu không, hắn cũng sẽ không chết.
- Ngươi...
Vân Lang đột nhiên quát:
- Sư tôn, một tiếng sư tôn này, ta gọi ngươi, ngươi chịu được sao?
- Ừm?
Nghe được lời Vân Lang, Mục Vân giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận